Vô Thượng Thần Đế

Chương 682: Giao thủ

Trường thương quét qua, mũi thương xé gió lăntoàn bộ không gian đất rung núi chuyển.
So sánh với hắn, trường kiếm Mục Vân thì lộ ra vô cùng cứng cỏi.
Đảm nhiệm công đông nam tây bắc, ấn định kiếm tâm không buông lỏng.
Uy lực tứ thành kiếm tâm cường đại không chỉ là kiếm thuật, càng là uy lực kiếm pháp.
Trong khoảnh khắc, hai bóng người ở bên trong Tứ Tượng Huyễn Sát Trận, ngươi tới ta đi, tốc độ cực nhanh.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, bên trong thế giới mạn thiên tuyết trắng, hai bóng người, ngạo nghễ đứng thẳng.
Hai người này chính là Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt.
Cổ Phi Dương, được xưng là tam tê thiên tài, luyện đan, trận pháp, luyện khí, không gì không biết, là truyện cổ tích một đời thanh niên ba ngàn tiểu thế giới.
Mà Bạch Tuyệt, càng là thủ tịch đệ tử Huyền Không sơn, thực lực thâm bất khả trắc, là tồn tại vạn chúng chú mục.
Giờ phút này hai người đứng ở đây, khí thế lại không rào rạt bằng Mục Vân cùng Trần Nhiễm hai người, nhưng khoảng cách hai bên lại từ đầu tới cuối duy trì vị trí an toàn.
- Hồi lâu không gặp, lần trước bại trong tay ngươi, lần này, ta cũng không muốn thua!
Nhìn Cổ Phi Dương, Bạch Tuyệt cười khổ.
- Cũng vậy!
Cổ Phi Dương cười nói:
- Huyền Không sơn từ trước đến giờ đều luôn cường đại, ngươi ở bên trong Huyền Không sơn có thể trở thành thủ tịch đệ tử, đúng là không tệ, chỉ là so với giao thủ cùng ngươi, ta càng hi vọng giao thủ cùng Chu Á Huy.
- Nghe nói hắn bỏ mình khi thí luyện bên trong Cổ Long di chỉ, thật sự đáng tiếc, sinh thời, có thể đuổi kịp ta, có lẽ chỉ có hắn.
- Ngươi vẫn tự tin như vậy!
Bạch Tuyệt đột nhiên cười:
- Nhưng ta không rõ, ngươi vì sao lựa chọn bại trong tay Tần Mộng Dao?
- Rất nhiều chuyện, ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần hiểu rõ, ngươi, vĩnh viễn không thể nào là đối thủ của ta.
- Thôi được, nhưng ta vẫn muốn biết, ngươi bây giờ, mạnh bao nhiêu!
Bạch Tuyệt vừa dứt lời, tay không tấc sắt đánh tới Cổ Phi Dương.
Hai người chính là thiên tài hấp dẫn toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới.
Không có gì bất ngờ xảy ra, trăm ngàn năm về sau, hai người này sẽ trở thành người cầm lái ba ngàn tiểu thế giới, uy chấn một phương.
Hai người giao thủ, nếu truyền đi, chỉ sợ bên trong ba ngàn tiểu thế giới, đều sẽ có vô số người chen chúc đến quan sát.
Chỉ tiếc, trận giao chiến chú định có thể ghi vào sử sách chỉ có hai người ở đây.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Mục Vân cùng Trần Nhiễm quyết đấu đã đến mức độ kịch liệt.
Thời khắc này hai người, trên người một người mang theo vết thương từ kiếm, máu tươi chảy ròng, mà đổi thành trên người một người khác thì mang theo vết thương của thương, chảy máu không ngừng.
Chỉ là dưới tình huống như thế, hai bóng người lại vẫn khí thế hùng hổ, không chịu dừng tay.
- Cảm giác thoải mái không?
Nhìn Trần Nhiễm, Mục Vân nhếch nhếch miệng, cười nói.
- Kiếm tâm của ngươi rất lợi hại, thế nhưng trước mặt thương thuật của ta, cũng bất quá như thế, có lẽ át chủ bài lớn nhất của ngươi là ỷ vào kiếm tâm, thế nhưng ta lại không phải.
Trần Nhiễm cười lạnh, thu hồi trường thương, cả người đứng tại chỗ, như là chiến ưng thẳng tắp đứng thẳng, hai mắt sắc bén.
- Ta để ngươi nhìn, dựa vào cái gì Trần Nhiễm ta là tồn tại thứ năm Thiên Mệnh Bảng.
Quát khẽ một tiếng, hai tay Trần Nhiễm mở ra, ong ong ong âm thanh vang lên, hai tay của hắn dần dần xuất hiện một điểm điểm tinh quang màu vàng kim.
Điểm sáng kim sắc không ngừng hội tụ, ngưng kết thành một đầu thất luyện, nhảy lên trong hai tay Trần Nhiễm, mười phần sáng chói.
- Đây chính là ngươi ỷ vào?
Nhìn Trần Nhiễm, Mục Vân khinh thường cười một tiếng, trực tiếp bước ra một bước, chín khỏa nguyên cầu hội tụ quanh người.
Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, hắn đã vận chuyển vô cùng thuần thục.
Chỉ là từ đầu đến cuối khi đối mặt đối thủ đều chỉ dựa vào kiếm tâm, kiếm tâm cường đại đủ để hắn giải quyết nguy cơ.
Thế nhưng lần này, đối mặt Trần Nhiễm, không thể không vận dụng Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí.
Đây cũng là lần đầu tiên Mục Vân triệt để phát huy ra uy lực Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, trong lòng của hắn rất mong đợi.
- Cửu nguyên tụ thiên, thiên phú cửu nguyên!
Trong lòng quát khẽ, chín khỏa nguyên cầu quanh quay xung người Mục Vân, dần dần xoay tròn.
Quanh người Mục Vân lại có thêm một đạo lưu ly kim thân màu đen hộ thể, nhìn Trần Nhiễm, tràn ngập chiến ý.
- Ngự Kim Thiên Long Quyết!
Nhưng cùng lúc đó, một bên khác, Trần Nhiễm đã không kịp chờ đợi, dải lụa kim sắc trong tay lúc này ầm vang nổ tung, hàng ngàn điểm sáng màu vàng óng khuếch tán ra, sau đó lại dần dần hội tụ đến cùng một chỗ.
Mục Vân bước ra một bước, chín khỏa nguyên cầu trong khoảnh khắc xếp thành một đầu chiến tuyến, âm thanh lốp bốp liên tục.
Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, khí tức hắc sắc điên cuồng, bắt đầu tràn ngập quanh người Mục Vân.
Điểm sáng màu vàng óng trước người Trần Nhiễm hội tụ thành một đạo Bát Quái Đồ, Bát Quái Đồ tản ra tám cạnh, mỗi một nơi có bàn nằm lấy một hung thú dáng người to lớn.
Đỉnh đầu mỗi một cái hung thú đều mọc ra sừng thú ánh sáng kim quang.
Con thứ nhất có một cái sừng, con thứ hai thì là hai sừng, cái thứ ba thì là ba sừng, con thứ tám, trên đầu mọc ra tám sừng.
Tám con hung thú, khí thế bốc lên, trong miệng phát ra ngao ngao ngao tiếng rống, đi ra từ bên trong Bát Quái Đồ, đứng thành một hàng, đi tới trước mặt Mục Vân.
Mà cùng lúc đó, Trần Nhiễm bước ra một bước, giẫm Bát Quái Đồ dưới chân, bóng người phiêu phù lên không trung.
- Hừ, Mục Vân, Ngự Kim Thiên Long Quyết, chính là bí kíp Huyền Không sơn ta, ta nói cho ngươi biết, thời điểm Độc Giác Thú thứ nhất giết ngươi, thực lực ngươi biểu hiện ra, hắn có thể trực tiếp đoán chừng, mà con thứ hai, chính là hai lần thực lực bản thân ngươi, con thứ ba là ba lần, đến con thứ tám, chính là tám lần, chỉ là ta nghĩ, ngươi không có khả năng chống đỡ đến lúc kia.
Trần Nhiễm vừa dứt lời, bàn tay hất lên, Độc Giác Thú dẫn đầu bước ra, vọt thẳng tới Mục Vân.
Tiếng gào thét vang lên, mặt đất đều đang không ngừng run rẩy, Độc Giác Thú công kích, nghiễm nhiên đã đến trình độ thực lực của võ giả Vũ Tiên cảnh tam trọng cảnh giới.
Bàn tay Mục Vân vừa nhấc, cửu nguyên cầu ầm vang bay ra.
Toàn thân cửu nguyên cầu lóng lánh ngọn lửa đen kịt, liệt hỏa hừng hực trong khoảnh khắc bao phủ Độc Giác Thú.
Tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên, thân thể Độc Giác Thú cuối cùng đổ vào trước mặt Mục Vân mười mét, không nhúc nhích, khí tức hoàn toàn không còn.
Thấy cảnh này, Trần Nhiễm cũng không kinh ngạc, hắn chưa từng nghĩ tới, Độc Giác Thú đầu tiên đã có thể đánh bại Mục Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận