Vô Thượng Thần Đế

Chương 684: Thắng bại

Kim Đan nổ tung, cho dù hắn là Vũ Tiên cảnh ngũ trọng cảnh giới cũng cơ hồ phế đi.
Chỉ là từ trong lời Trần Nhiễm nói, không khó nghe ra, Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, hắn không cách nào điều khiển, không biết nên như thế nào lợi dụng, thế nhưng Trần Nhiễm tựa hồ biết nhất thanh nhị sở.
- Yên tâm, Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, ngày sau ta tự sẽ biết đây rốt cuộc là cái gì, khống chế nó là chuyện sớm hay muộn, mà về phần như lời ngươi nói, lấy được Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, ta thấy không có khả năng.
- Tự đại cuồng vọng!
Trần Nhiễm quát:
- Ta dùng uy lực Kim Đan bản thân, nếu không thể giết ngươi, võ tu mấy chục năm qua, quả thực cho chó ăn, lúc đầu ta không nghĩ như thế, đáng tiếc ngươi hết lần này tới lần khác khiêu khích ta, vậy không có cách nào.
Trần Nhiễm vừa dứt lời, bàn tay vung vẩy, cốt thứ cao thấp toàn thân phốc phốc phốc phốc rời khỏi thân thể.
Mặt ngoài thân thể của hắn xuất hiện từng cái huyết động.
Những huyết động kia vô cùng kinh khủng, máu tươi chảy ngang.
Thế nhưng Trần Nhiễm căn bản không quan tâm.
Vì giết chết Mục Vân, trả giá lớn hơn nữa cũng đáng.
Nhìn từng cây cốt thứ trên người Trần Nhiễm trực tiếp rơi xuống, rơi xuống trên thân thể bát giác thú, Mục Vân lui lại một bước.
Bát giác thú là tám lần lực lượng, mà quái vật toàn thân mọc đầy sừng, có thể bộc phát lực lượng cường hãn bực nào?
Trần Nhiễm muốn liều mạng một lần, thế nhưng Mục Vân không muốn.
Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí hội tụ quanh người Mục Vân, từng đạo nguyên khí cuồng bạo, điên cuồng phun trào.
Bá bá bá âm thanh vang lên, chín khỏa nguyên cầu bay lên không. Phong Vũ Lôi Điện, kim mộc thủy hỏa, các loại lực lượng lúc này điên cuồng tàn phá bừa bãi.
Thiên địa hiện tại vốn là sấm chớp, gió táp mưa sa, giờ này khắc này ngược lại trở thành ưu thế của Mục Vân.
Từng tiếng ầm ầm, vạn cốt đâm vào thân thể bát giác thú, thân thể gầm thét không ngừng đang khuếch đại, trong chớp mắt đã cao đến ngàn mét, thân thể Trần Nhiễm cũng bay lên không, nhìn Mục Vân phía dưới, ánh mắt tràn ngập sát cơ.
So với Trần Nhiễm phẫn nộ được ăn cả ngã về không, Mục Vân đứng ở phía dưới, ngẩng đầu nhìn Trần Nhiễm, ánh mắt lộ ra vẻ tươi cười.
- Cửu nguyên Quy Nhất!
Trong khoảnh khắc, bàn tay Mục Vân vung lên, chín nguyên cầu không ngừng xoay tròn phía trên thiên không lúc này triệt để áp súc thành một cái.
Một quả cầu đen nhánh vô cùng to lớn đứng vững trước người bát giác thú.
Giờ khắc này, thiên địa biến sắc, Phong Vũ Lôi Điện, ánh lửa quanh mình chợt hiện biến mất toàn bộ.
Thay vào đó là một hồi yên tĩnh.
Lần này, cả Trần Nhiễm đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh để đáy lòng của hắn có phần nôn nóng.
Lúc đầu hắn vững vàng có thể giết chết Mục Vân, đạt được Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, thế nhưng trong lúc nháy mắt yên tĩnh, tâm hắn loạn như ma.
- Sợ cái gì? Đến đây, ta cũng không có nắm chắc có thể thắng, thua bất quá là chết một lần mà thôi!
Nhìn Trần Nhiễm sửng sốt, Mục Vân mỉm cười, giễu cợt.
- Ai sợ ngươi, lần này ngươi chết chắc.
Trần Nhiễm hét lớn một tiếng, bước ra một bước.
Từng tiếng ầm ầm vang lên, sau một khắc, hai bóng người triệt để xông ra.
Mà phía dưới hai người, nguyên cầu đen nhánh cùng bát giác thú nháy mắt va vào nhau.
Rầm rầm rầm...
Trong khoảnh khắc, thiên địa nổi lên gió thổi mây vờn phong khởi, sấm chớp, gió táp mưa sa lần nữa xuất hiện.
Bên trong toàn bộ không gian, từng tiếng ầm ầm không dứt bên tai, để lỗ tai người hai oanh minh.
Đột nhiên nổ tung tạo ra uy lực quả thực hủy thiên diệt địa.
Ngay tiếp theo đó hết thảy quanh mình đang nhanh chóng bị phá hủy, nhanh chóng tiêu tán.
- Phốc phốc...
Dưới bầu trời u ám, giữa không trung, phốc phốc phốc phốc âm thanh vang lên, một bóng người, khóe miệng không ngừng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, huyết động trên người đã là lít nha lít nhít đếm không hết.
- Ta... Sao lại thua...
Trong miệng Trần Nhiễm mang theo máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
- Ngươi sao lại không thua?
Hô hấp Mục Vân trầm trọng, cười lạnh:
- Còn chưa liều chết đánh một trận, ngươi đã sợ, ngươi sợ ta, đã sợ, ngươi như thế nào còn có thể thắng?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, nhìn trường kiếm chui vào bên trong thân thể mình, Trần Nhiễm buồn bã cười nói:
- Ta là Trần Nhiễm độc nhất vô nhị trong thiên địa, thiên chi kiêu tử, thua ngươi, ta không phục!
- Không phục? Không sao đâu, ngươi không có thời gian không phục.
Mục Vân cười nhạo một tiếng, rút ra trường kiếm, phù một tiếng vang lên, tơ máu nổi lên, thân thể Trần Nhiễm mất thăng bằng, rơi xuống đất.
Một tiếng bang vang lên, thi thể rơi xuống mặt đất tạo ra từng trận run rẩy.
Phía dưới run lên, trên mặt Mục Vân lộ ra biểu lộ thư giãn, hơi thở dài một cái, sắc mặt trắng nhợt, nhịn không được phun ra một ngụm máu.
- Thật đúng là chật vật không chịu nổi.
Che lấy miệng máu, sắc mặt Mục Vân trắng bệch nói.
Trần Nhiễm dù sao cũng là Vũ Tiên cảnh ngũ trọng cảnh giới, thực lực bản thân cường hãn.
Kia Ngự Kim Thiên Long Quyết, đúng là rất bá đạo.
Mặc dù mặt ngoài Mục Vân bất động thanh sắc, thế nhưng sau lưng, mỗi một lần công kích đụng nhau đều tạo thành công kích cường hãn đối với kinh mạch cùng huyết nhục trong cơ thể của hắn.
Chỉ là công kích kia bị hắn vận chuyển Vạn Cổ Huyết Điển, điều hòa huyết mạch lực lượng của mình, tiến hành hóa giải, nhưng mặc dù như thế, công kích cuối cùng cũng để hắn khó mà chống đỡ.
Nhìn như mặt ngoài hời hợt, hắn chỉ là vì đả kích lòng tin Trần Nhiễm, một khi lòng tin dao động, mười thành thực lực có thể phát huy ra bảy tám phần đã không tệ.
Chỉ là Trần Nhiễm cũng không phải rất tự tin đối với bản thân mình, lúc này mới trúng kế của hắn.
Nhưng làm cho Mục Vân kinh ngạc nhất là Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, uy lực chân chính của cửu nguyên quy nhất.
Đây là hắn lần đầu tiên triệt triệt để để vận dụng cửu nguyên lực lượng Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, không nghĩ tới ngoài dự liệu, uy lực cường hãn như thế.
Nhìn thi thể Trần Nhiễm rơi xuống, trên người phủ đầy huyết động, Mục Vân tuyệt không đi động một tơ một hào.
Dù trên người Trần Nhiễm có ngàn vạn loại bảo bối, hắn cũng không cầm.
Nếu như bị người Huyền Không sơn bắt đến bím tóc, kia thật là há mồm cũng nói không rõ.
Giao chiến giữa hai người kết thúc, Mục Vân biết, Tứ Tượng Huyễn Sát Trận còn cần chờ Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt hai người một bên khác giao chiến kết thúc, mới có thể triệt để phá vỡ.
Chỉ là giờ phút này, nhìn thiên địa dị cảnh bốn phía phong khởi vân dũng, trong lòng Mục Vân đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác không tầm thường.
- Nơi đây gió táp mưa sa, sấm sét vang dội, ngược lại cực kì thích hợp tăng cường Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí của ta.
Hạ quyết tâm, Mục Vân ngồi xếp bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận