Vô Thượng Thần Đế

Chương 686: Long lân

Trong chớp mắt, cảnh tượng thiên địa đại biến, tình cảnh trước mắt Mục Vân triệt để trở về.
Chỉ là giờ phút này, xuất hiện ở trước mắt cũng không phải nơi thang lầu hình đinh ốc, mà là kia trên bậc thang hình đinh ốc.
Cúi đầu xem tiếp, có thể nhìn thấy mấy ngàn người bên trong thang lầu hình đinh ốc không ngừng muốn xông phá một đạo bích chướng, thế nhưng lại một mực thất bại.
Ngẩng đầu nhìn phía trước, hai bóng người đứng thẳng, ngược lại để Mục Vân cảm thấy kinh ngạc.
Hai bóng người chính là Bạch Tuyệt cùng Cổ Phi Dương hai người.
Chỉ là thời khắc này thần sắc hai người tiều tụy, trên mặt đều lộ ra vẻ tái nhợt sắc, so với Mục Vân, hai người nhìn thảm hại hơn.
- Ngươi xuất hiện, Trần Nhiễm đâu?
- Ta làm sao biết!
Mục Vân khó hiểu.
- Bốn cái lối đi, ta chỉ chọn một đầu, trên đường gặp số lớn hung thú truy sát, lúc này mới chạy đến nơi đây, làm sao biết người khác.
- Hai người các ngươi chẳng lẽ không phải gặp được hung thú?
Nhìn hai người, Mục Vân nghi ngờ:
- Nếu không hai người các ngươi sao lại chật vật như thế.
- Đương nhiên là…!
Cổ Phi Dương còn chưa mở miệng, Bạch Tuyệt đã chặn ngan:
- Ta gặp hung thú truy sát, một đường chạy ra, cuối cùng thông đạo đột nhiên biến hóa, liền xuất hiện ở đây.
Nghe đến lời này, Cổ Phi Dương sững sờ, cũng cười khổ gật đầu.
Chỉ có Mục Vân, không việc gì ồ một tiếng.
Hắn đương nhiên biết, Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt đã gặp nhau, đồng thời hai người nhất định động thủ.
Chỉ là vô luận Cổ Phi Dương thua, hay Bạch Tuyệt thua, khẳng định có một phương đầu hàng mới có thể khiến cho Tứ Tượng Huyễn Sát Trận kết thúc.
Nhưng bất kỳ là ai đầu hàng, đều là chuyện mất mặt, không ai muốn nói ra.
Sở dĩ làm như thế, Mục Vân vì che giấu Trần Nhiễm bị hắn giết.
Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt cũng không biết chỗ xảo diệu của Tứ Tượng Huyễn Sát Trận, cho nên hai người nhất định không sẽ nói ra sự thật.
- Xem ra vừa rồi chúng ta đi qua, bất quá Trần Nhiễm vì sao không có xuất hiện, có thể gặp được ngoài ý muốn gì không?
Cổ Phi Dương dừng một chút mở miệng.
Chỉ là hắn không thể lý giải, Trần Nhiễm là thứ năm Thiên Mệnh Bảng, cho dù là hắn gặp được, muốn giải quyết cũng rất phiền phức, thế nhưng Mục Vân đều có thể bình yên vô sự xuất hiện, Trần Nhiễm chẳng lẽ xảy ra ngoài ý muốn?
Nếu như là dạng này, Mục Vân người này, tuyệt đối không có đơn giản như bề ngoài.
- Hai vị, nơi này có thể là chỗ sau khi chúng ta tiến vào sau không gian bia đá, cho nên một khi có bảo bối, cũng đến xuất hiện ở đây.
Cổ Phi Dương khẽ mỉm cười nói:
- Bảo bối người tài có được, ta nghĩ hai vị nên hiểu rõ?
- Đó là đương nhiên!
- Ừm!
Giờ phút này, vô luận Cổ Phi Dương hay là Bạch Tuyệt, đối với Mục Vân đều ôm một tia cảnh giác.
Hai người bọn họ vừa rồi đi qua một trận sinh tử đại chiến, cuối cùng mặc dù Bạch Tuyệt tiếc bại một chiêu, thế nhưng cũng không phải thua ở trên thực lực, mà thua ở phía trên trận pháp của Cổ Phi Dương.
Nhưng cuối cùng, Cổ Phi Dương cũng vô pháp đánh giết Bạch Tuyệt.
Cho dù yếu hơn, Bạch Tuyệt cũng yếu hơn Cổ Phi Dương một bậc nhỏ mà thôi.
Chỉ là nhìn Mục Vân, trạng thái của hắn so với hai người thực sự là tốt hơn rất rất nhiều.
Nếu như là ngày thường, bọn hắn chỉ sợ nhìn cũng không nhìn Mục Vân một ánh mắt, nhưng bây giờ, bọn hắn nhất định phải cẩn thận Mục Vân người này.
Ba người xuất hiện trong một vùng, mặc dù có thể nhìn thấy cảnh trí nơi thang lầu hình đinh ốc phía dưới, thế nhưng dưới chân bọn hắn lại là kết giới thủy tinh.
Mà đưa mắt nhìn lại phía trước, như là một Thủy Tinh cung, tịnh lệ thông thấu, để người hoa mắt.
- Bạch Tuyệt, Huyền Không sơn các ngươi tìm mấy ngàn năm, chẳng lẽ không có phát hiện nơi này?
- Ừm!
Bạch Tuyệt mở miệng đáp:
- Lịch đại tổ sư cùng tiền bối Huyền Không sơn đều đã từng tiến hành dò xét trên phạm vi lớn Cổ Long di chỉ, thế nhưng kết quả đều không thu hoạch được gì, cho nên lúc này mới mở ra Cổ Long di chỉ.
- Chỉ là không biết vì sao lần nà, tấm bia đá lại đột nhiên xuất hiện.
Cổ Phi Dương khẽ mỉm cười nói:
- Bên trong Cổ Long di chỉ, chỉ có thiên tài phía dưới trăm tuổi mới có thể tiến vào bên trong, những thiên tài này, mạnh nhất chính là hai người chúng ta, cũng bất quá là Vũ Tiên cảnh lục trọng, tu luyện thành thân thể bất tử, nếu như những đại lão vạn năm Huyền Không sơn các ngươi có thể tiến vào, có lẽ nơi này sớm đã bị phát hiện mánh khóe.
Nghe đến lời này, Mục Vân hơi sững sờ.
Hắn sững sờ không phải Cổ Phi Dương phân tích, mà là cảnh giới hai người.
Vũ Tiên cảnh lục trọng - thân thể bất tử.
Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt hai người thế mà là cảnh giới thân thể bất tử.
Vũ Tiên cảnh thập trọng, có thể nói là quá trình vũ hóa thành tiên.
Mà quá trình này, mỗi một cảnh giới đề thăng đều là một đạo hồng câu (*).
[* Ý nói khó như lên trời]
Đệ nhất trọng Đại Đạo Kim Đan, đệ nhị trọng tiên thiên cương khí, đệ tam trọng lưu ly kim thân, đệ tứ trọng ích cốc không ăn, đệ ngũ trọng vạn thọ chi cảnh, mà đệ lục trọng, chính là thân thể bất tử.
Cái gọi là thân thể bất tử, cho dù chém đứt cánh tay võ giả, đâm xuyên trái tim, võ giả cũng sẽ không chết.
Chỉ có đánh giết phá diệt chân hồn bên trong não hải võ giả mới có thể chân chính giết chết.
Hắn không phải không nghĩ tới hai người cường đại, chỉ là không nghĩ tới hai người thế mà cường đại như thế.
Chênh lệch giữa Vũ Tiên cảnh trước ngũ trọng cùng sau ngũ trọng, quả nhiên là nhất trọng một tầng trời.
Lục trọng thân thể bất tử, bất tử bất diệt, trừ phi chân hồn bị giội tắt.
Mà thất trọng thì là Kim Đan hóa thành Nguyên Anh, đây là biến hóa về chất.
Bát trọng chưởng khống lực lượng không gian, có thể tới lui đương nhiên, xuyên toa không gian, tốc độ kia, so với võ giả phi hành không biết phải nhanh hơn bao nhiêu.
Quan trọng hơn là thân pháp xuất quỷ nhập thần, xé rách không gian, đến bên cạnh đối thủ, vô cùng đáng sợ.
Cửu trọng thì chưởng khống thời gian.
Thử nghĩ xem, giao thủ cùng địch nhân, khiến thời gian đình chỉ, một chiêu giết địch, ngẫm lại đều để người cảm thấy khủng bố.
Mà thập trọng thì là một trọng cuối cùng của Vũ Tiên cảnh - Phong Hỏa đại kiếp, một khi thành công, thân thể cùng chân hồn đạt được tăng lên trên diện rộng, khoảng cách thành tiên, cũng chính là cách xa một bước.
Vũ Tiên thập trọng, mỗi khi đề thăng một trọng cảnh giới đều có huyền diệu của mỗi cảnh giới.
Cho nên cho dù là đề thăng một trọng, đối với thiên tài yêu nghiệt mà nói, ít nhất cũng phải ba năm năm, thiên phú kém một chút, mười năm trăm năm, không thể tiến thêm, cũng là bình thường.
Đây cũng là vì cái gì Trần Nhiễm cảm thấy kinh ngạc khi chứng kiến cảnh giới của Mục Vân đề thăng quá nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận