Vô Thượng Thần Đế

Chương 702: Được lợi

Giờ phút này lần nữa dẫn bạo, thế nhưng Bạch Tuyệt đã có đối ứng, trực tiếp để hư ảnh đón đỡ trước người.
Rầm rầm rầm...
Trong khoảnh khắc, tiếng nổ đùng đoàng vang lên, dư ba tiêu tán, bóng người vẫn an an ổn ổn đứng tại chỗ.
- Lần này, còn có biện pháp gì không?
Nhìn Mục Vân, trên mặt Bạch Tuyệt lộ ra mỉm cười, chỉ là mỉm cười kia lại mang theo một tia lãnh ngạo.
Kết hợp hư hồn Thiên âm Huyền Xà, công kích Mục Vân có cường hãn đều không có tác dụng.
- Đương nhiên!
- Ngươi dựa vào Thiên âm Huyền Xà, thật sự cho rằng ta không có cái gì ỷ vào?
Nhìn Bạch Tuyệt, Mục Vân mỉm cười, chân nguyên kiếm biến mất, cửu nguyên cầu biến mất.
Hắn an an ổn ổn đứng tại chỗ.
- Ngươi có biện pháp, ta đương nhiên cũng có biện pháp.
Mục Vân mỉm cười, bàn tay nhô ra.
Bàn tay kia chỉ nhô ra rất nhẹ.
Thế nhưng, bàn tay di động nhẹ đến nổi cơ hồ tất cả mọi người đều không nghe được âm thanh lại khiến cho toàn bộ chân trời lúc này triệt để yên tĩnh.
- U Minh Quỷ Trảo!
Một tiếng hô đạm mạc rất nhỏ vang lên, phía trước bàn tay Mục Vân, một chưởng ảnh vài trăm mét bất ngờ xuất hiện.
Chưởng ảnh như là huyết thủ, trống rỗng xuất hiện, lớn nhỏ vài trăm mét, năm ngón tay thành trảo, chộp tới Bạch Tuyệt.
Quỷ trảo im ắng, nhìn bình thản không có gì lạ, công kích phổ thông đến cực hạn.
Thế nhưng quỷ trảo kia vừa ra, tất cả mọi người cảm thấy ánh mắt hỗn loạn một hồi, vốn là quỷ trảo đầy máu thế mà biến thành bảy màu sắc khác biệt, bảy màu tương giao, thất thải quỷ trảo.
Một màn này nhìn mười phần quái dị, thế nhưng đám người giờ phút này không có tâm tình cảm thấy quái dị, mà là tràn ngập khủng bố.
Đây chính là sát chiêu của Mục Vân sao?
Đám người cảm thấy tim đập nhanh đồng thời lại không thể không kinh ngạc, cho tới giờ khắc này, Mục Vân thế mà còn có át chủ bài chưa từng xuất hiện.
Tốc độ quỷ trảo kia cũng không nhanh phóng tới Bạch Tuyệt. Nhưng chính tốc độ bực này xung kích lại để đáy lòng Bạch Tuyệt cảm thấy sụp đổ một chút xíu.
Trong lúc vô hình, áp lực lớn lao, hướng về phía Bạch Tuyệt.
Uy áp huyết mạch!
Bên trong cơ thể Mục Vân có khí tức huyết mạch thần thú như Thất Thải Thiên Long, lại phối hợp với võ kỹ vận dụng huyết mạch bên trong Vạn Cổ Huyết Điển.
Một cái U Minh Quỷ Trảo vừa ra mặc dù hao phí không ít tinh huyết của hắn, thế nhưng uy lực, cũng khủng bố không cách nào nói rõ.
Chỉ là tất cả mọi người lại không rõ ràng cho lắm.
Bọn hắn chỉ biết, một chiêu này của Mục Vân nhìn mười phần bá đạo, thế nhưng bá đạo ở đâu, bọn hắn lại không cách nào nói rõ.
Huyền nhi thật huyền!
Mặc dù nghe rất huyền ảo, thế nhưng trên thực tế chính là huyền ảo như vậy.
Chỉ là giờ phút này, đối mặt áp lực lớn nhất không phải đám người, mà là Bạch Tuyệt.
Một đạo quỷ trảo bắt tới, hắn hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Cảm giác áp bách mạnh mẽ khiến cho hắn không biết nên như thế nào tiến hành phản kháng.
Chỉ có ngốc ngốc để hư ảnh Thiên âm Huyền Xà đón đỡ trước người, hai tay vung vẩy kết ấn, một đạo ấn ký càng ngăn ở trước người.
Giờ khắc này đối với hắn mà nói, tựa hồ chỉ có một biện pháp này để ngăn cản Mục Vân công kích.
Thế nhưng biện pháp duy nhất đó lại để hắn cảm giác được sự không chắc chắn.
Rốt cục, quỷ trảo kia trực tiếp bắt tới.
Thổi phù một tiếng, trong nháy mắt quỷ trảo đụng chạm Thiên âm Huyền Xà, Bạch Tuyệt chỉ cảm thấy ngực buồn bực một hồi, hai mắt lồi ra, phun một cái, phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.
Thiên âm Huyền Xà bị quỷ trảo bóp chặt muốn phản kháng, thế nhưng căn bản không có biện pháp gì phản kháng Mục Vân công kích.
U Minh Quỷ Trảo, cường hãn như thế.
Mà Mục Vân vẻn vẹn chỉ có cảnh giới tam trọng, ngay cả chính Mục Vân đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Nếu như ngày sau cảnh giới hắn đề thăng, một trảo này đi ra, có lẽ võ giả Vũ Tiên cảnh tứ trọng cảnh giới cũng khó mà chống cự.
Chỉ là quỷ trảo này tiêu hao tinh huyết cũng có chút khoa trương, luân phiên thi triển, Mục Vân tin tưởng, chỉ sợ đối thủ còn chưa có chết, tinh huyết mình trước đã hao hết mà chết.
Tạch tạch tạch âm thanh vang lên, hư ảnh Thiên âm Huyền Xà rốt cục không cách nào chống cự quỷ trảo của Mục Vân, vỡ vụn ra.
Mà cả người Bạch Tuyệt, tròng mắt trực tiếp trừng ra, quỷ trảo trực tiếp bắt ở trên người hắn, vết trảo khủng bố, gắn đầy toàn thân.
Dần dần, khí tức trên người Bạch Tuyệt bắt đầu tán loạn, sau đó... biến mất.
Chết!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người cảm giác hô hấp trở nên dồn dập.
Bạch Tuyệt chết rồi? Cứ như vậy chết?
Cảnh giới thân thể bất tử, ăn một trảo của Mục Vân, trực tiếp bỏ mình.
U Minh Quỷ Trảo này khủng bố đến như thế à?
Chỉ có Mục Vân tự hiểu rõ, nếu như không phải hắn hấp thu một hồ đầy máu Thất Thải Thiên Long, huyết mạch phát sinh biến hóa, chỉ sợ hắn giờ phút này căn bản không cách nào phá mở phòng ngự hư hồn Thiên âm Huyền Xà.
Dù sao đó cũng là lục giai Thánh thú.
Một kích này muốn mệnh Bạch Tuyệt, thế nhưng cũng làm cho Mục Vân đại thương nguyên khí, tinh huyết tổn thương, không phải đơn giản một ít thời gian liền có thể khôi phục.
Chết rồi, thật chết rồi, Bạch Tuyệt thật chết!
Thấy cảnh này, chinh chiến phía dưới cũng im bặt mà dừng.
Bạch Tuyệt đều chết rồi, bọn hắn còn đánh cái gì.
Chỉ là, lần này, Bạch Tuyệt bỏ mình, đối với Huyền Không sơn mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Thủ tịch đệ tử đều bị giết, mặt Huyền Không sơn, mất hết!
Bóng dáng Mục Vân từ trên cao phía trên rơi xuống, một bóng người xinh đẹp lập tức bay ra, tiếp được.
- Lại cậy mạnh!
Nhìn Mục Vân thần sắc tiều tụy, Tần Mộng Dao cáu giận.
- Cậy mạnh sao?
Mục Vân đắng chát cười nói:
- Không có cảm giác vạn chúng chú mục, giết Bạch Tuyệt, ta rất đẹp trai?
- Soái bất quá ba giây, còn muốn ta tới đón chàng, chàng còn cảm giác đẹp trai sao?
Nghe đến lời này, nhìn ánh mắt của mọi người phía dưới, Mục Vân cười khổ:
- Là có chút chật vật!
Một trận chiến này, chú định không cách nào phong tỏa tin tức, tất cả mọi người đều sẽ biết tin.
Ngay tại giờ phút này, trước mắt bao người, đột nhiên, một tiếng âm lãnh vang lên.
- Mục Vân, đa tạ ngươi, ta còn thực sự phải cảm tạ ngươi.
Âm thanh truyền ra, bóng người Bạch Tuyệt thế mà bắt đầu run run, một cỗ khí tức từ thi thể truyền ra.
Khởi tử hoàn sinh?
Nhìn một bóng người, Mục Vân nhăn mày.
- Không đúng!
Tần Mộng Dao đột nhiên nói:
- Đây không phải Bạch Tuyệt!
- Xem ra, dưới cơ duyên xảo hợp, ngươi ngược lại đạt được chỗ tốt lớn nhất - Thiên âm Huyền Xà.
Bờ môi Mục Vân khẽ nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận