Vô Thượng Thần Đế

Chương 703: Đệ nhất ngày xưa

- Đúng vậy, huyết dịch trong cơ thể ngươi không tầm thường, lực sát thương không chỉ có tác dụng với tên Bạch Tuyệt cuồng vọng kia, đối với ta càng có tác dụng!
Bạch Tuyệt cười lạnh nói:
- Bằng vào máu tươi của ngươi, ta dù chết, nhưng lại Niết Bàn trọng sinh, thất giai Thánh thú, vẫn muốn cám ơn ngươi.
Thất giai Thánh thú!
Thiên âm Huyền Xà thế mà có thể tấn thăng bên trong lần kiếp nạn này.
- Cho nên ngươi muốn cảm tạ ta thế nào?
- Huyết dịch trên người ngươi để ta rất hưng phấn, Mục Vân, ngươi nhất định là con mồi của ta, hiện tại bắt đầu, ta chính là Bạch Tuyệt, Bạch Tuyệt chính là ta.
Thiên âm Huyền Xà cười khanh khách:
- Ngươi yên tâm, bây giờ ta sẽ nhanh chóng thích ứng cỗ thân thể này, mà phải đa tạ ngươi, linh hồn của ta cùng thi thể triệt để dung hợp, đám lão quái vật Huyền Không sơn chỉ sợ cũng không cách nào điều tra ra, cho nên, ta sẽ dùng thân phận Bạch Tuyệt, tiếp tục sống sót, mà ngươi...
- Tâm cơ thật sâu!
Nghe được linh hồn Thiên âm Huyền Xà truyền âm, Mục Vân đáp lại:
- Chỉ tiếc, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết trong tay ta.
- Thật sao?-
Thiên âm Huyền Xà đột nhiên mở miệng, nhìn Mục Vân quát:
- Mục Vân, Bạch Tuyệt ta là thủ tịch đệ tử Huyền Không sơn, ngươi muốn giết ta, còn kém một chút, Cổ Long di chỉ mở ra, trưởng lão Huyền Không sơn ta nhất định giết ngươi, cướp đoạt chín mảnh long lân trên người ngươi.
Nghe đến lời này, Mục Vân càng cười khổ.
Giải quyết một Bạch Tuyệt, càng xuất hiện Thiên âm Huyền Xà còn muốn quỷ kế đa đoan khó đối phó hơn Bạch Tuyệt.
Thật đúng là một làn sóng cao hơn một làn sóng.
- Ngươi cho rằng ngươi là Bạch Tuyệt chân chính?
Sắc mặt Tần Mộng Dao phát lạnh, bước ra một bước, tiếng khanh khanh vang lên, Băng Hoàng Thần Phách phía sau hóa thành một đạo hư ảnh Thần Hoàng, đánh tới Bạch Tuyệt.
- Tần Mộng Dao, đệ tử Huyền Không sơn ta, ngươi không nên giết.
Mắt thấy hư ảnh Thần Hoàng sắp nhào về phía Bạch Tuyệt, Bạch Tuyệt căn bản không có cách phản kháng, một tiếng trầm đục bất ngờ vang lên.
Nương theo âm thanh vang lên, một bóng người bất ngờ rơi xuống.
Người tới một thân võ phục màu đen, da thịt hơi có vẻ trắng noãn, sợi tóc thật dài kéo thành búi tóc, hai tay chắp ra sau, bộ dáng phong khinh vân đạm.
- Huyền Vô Tâm!
Nhìn người tới, Chu Tử Kiện bước ra một bước, sắc mặt nháy mắt xanh xám.
- Chu Tử Kiện, uống vào Tỏa Thiên Mệnh Thần Đan, hai tay ngươi thế mà phục hồi như cũ, ngược lại là kỳ tích.
Thanh niên kia nhìn Chu Tử Kiện, cười nói:
- Chỉ là ngươi bộ dáng này, nhìn thực sự thật đáng buồn, Vũ Tiên cảnh nhị trọng, cảnh giới quả thực thấp một chút.
- Còn muốn đa tạ ân không giết của ngươi.
- Ha ha, tùy ngươi, nhưng ngươi bây giờ chỉ là sâu kiến, làm sao có thể đứng trước mặt ta? Giả Trúc, ngươi nói đúng không?
Huyền Vô Tâm nhìn một bên khác, ở nơi đó, trong nháy mắt Giả Trúc nhìn thấy Huyền Vô Tâm, thân thể nhịn không được run nhè nhẹ.
- Huyền Vô Tâm, ngươi đã đáp ứng ta, không giết hắn.
- Ta đáp ứng ngươi không giết hắn, nhưng nếu hắn muốn chết, ta cũng không hạ thủ lưu tình.
Huyền Vô Tâm nhìn Chu Tử Kiện, lúc này ngược lại không có phản ứng Mục Vân.
Chỉ là khi Huyền Vô Tâm xuất hiện, Mục Vân cảm thấy toàn bộ thân thể của mình căng cứng.
Mạnh!
Mạnh một cách khủng bố!
Dù cho lại đứng trước mặt Cổ Phi Dương, Mục Vân cũng không có loại cảm giác này.
- Huyền Sư huynh, Mục Vân kẻ này cả gan làm loạn, chín mảnh long lân ở trên người hắn, còn mời Huyền Sư huynh xuất thủ, chém giết người này.
- Bạch Tuyệt, ta làm việc, cần ngươi đến nói cho ta biết?
Huyền Vô Tâm nhìn Bạch Tuyệt một ánh mắt, lặng lẽ nói.
- Sư đệ biết sai!
Huyền Vô Tâm nhìn ánh mắt Bạch Tuyệt thành kính, ánh mắt mang theo thâm ý liếc Bạch Tuyệt một hồi, không lên tiếng nữa.
- Chu Tử Kiện, năm đó ngươi không bằng ta, hiện tại vẫn thế, ta lúc trước có thể ép ngươi uống vào Tỏa Thiên Mệnh Thần Đan, cũng có thể ép ngươi tự sát, ngươi tin không?
- Ta tin, tin ngươi cái đại đầu quỷ.
Chu Tử Kiện quát khẽ một tiếng, bàn tay vung lên, song kiếm tề xuất, lao thẳng tới Huyền Vô Tâm.
- Không thể!
Nhìn thấy Chu Tử Kiện xông ra, Mục Vân vội vàng muốn ngăn cản, chỉ là hắn giờ phút này tiêu hao tinh huyết nghiêm trọng, vừa xông lên, lại nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
- Muốn chết sao? Ta thành toàn cho ngươi!
Nhìn Chu Tử Kiện xông ra, Huyền Vô Tâm mỉm cười, bàn tay nhỏ vung ra.
Chỉ là, bàn tay nhìn như nho nhỏ vung ra, trong nháy mắt, một cỗ lực đẩy cường đại đánh bay Chu Tử Kiện.
Lốp bốp âm thanh vang lên, trong nháy mắt, trường kiếm trong hai tay Chu Tử Kiện đều vỡ vụn, quần áo của hắn triệt để bạo liệt, xương cốt toàn thân răng rắc răng rắc rung động.
Một tay, hời hợt một tay, cơ hồ muốn tính mệnh Chu Tử Kiện.
Phanh phanh phanh âm thanh vang lên, thân thể Chu Tử Kiện chật vật lui về, sau đó nhập vào mặt đất.
Giờ khắc này, Huyền Vô Tâm xuất hiện, cơ hồ khiến tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm.
- Thất trọng Nguyên Anh cảnh!
Tần Mộng Dao bình tĩnh nói.
Vũ Tiên cảnh thất trọng, Đại Đạo Kim Đan biến thành Nguyên Anh, chân nguyên võ giả áp súc, phát sinh biến chất.
Huyền Vô Tâm, là cường giả cảnh giới thất trọng.
- Sâu kiến, vốn nên tự mình hiểu lấy, Chu Tử Kiện, mười năm trước, ngươi nên hiểu rõ đạo lý này mới đúng. –
Thấy cảnh này, Giả Trúc ngăn ở trước người Huyền Vô Tâm, quát:
- Huyền Vô Tâm, ngươi dừng tay, nếu ngươi dám giết hắn, ta chết ở trước mặt ngươi.
- Tiểu Trúc, ngươi hà tất phải như vậy?
Nhìn Giả Trúc, Huyền Vô Tâm cười khổ:
- Thôi thôi, kẻ này ta cũng khinh thường giết chết, chỉ là hắn nếu lại ngăn cản ta, ta tất giết hắn.
Ánh mắt rơi trên người Chu Tử Kiện, Huyền Vô Tâm lạnh lùng nói.
Chu Tử Kiện giờ phút này toàn thân cao thấp giống như khất cái, quần áo tả tơi, cả người nhìn qua vô cùng trầm thấp.
Hai tay lạch cạch lạch cạch nắm chặt, mặt sau bàn tay thậm chí bởi vì hận ý thật sâu, da vỡ ra, máu tươi chảy đầy.
- Ừm?
Chỉ là trong lúc đó, thoáng nhìn Chu Tử Kiện biến hóa, Mục Vân lại hơi ngưng lại, trong mắt xuất hiện một vòng tinh quang.
- Hảo, giải quyết một tên, đến tên kế tiếp!
Huyền Vô Tâm nhìn Mục Vân, nói:
- Mục Vân, chỉ là võ giả Thiên Vận đại lục, đi tới ba ngàn tiểu thế giới, ngươi ngược lại bắt đầu trở nên càn rỡ, giết đệ tử Trần Nhiễm Huyền Không sơn ta, hiện tại lại suýt nữa đánh giết Bạch Tuyệt, ngươi nói một chút, giữa chúng ta nên giải quyết như thế nào?
Chém giết Trần Nhiễm?
Trần Nhiễm chết rồi?
Mà còn bị Mục Vân giết?
Nghe đến lời này, mọi người xung quanh triệt để sững sờ.
- Mặc dù rất mất mặt, thế nhưng Trần Nhiễm bị ngươi giết, lại là sự thật, ngươi nói đi, như thế nào chết?
Bạn cần đăng nhập để bình luận