Vô Thượng Thần Đế

Chương 710: Khiêu chiến Bảo động (2)

Trong cả đời, có lẽ gặp được Mục Vân, chính là chuyện nàng vui vẻ nhất.
Mà đáy lòng nàng càng rõ ràng, Mục Vân là một người trọng tình trọng nghĩa, đối với nàng, thực tình.
Thế nhưng cũng bởi vì như thế, tại thời điểm gặp được những nữ nhân khác, Mục Vân có tình có nghĩa liền thành vướng víu của hắn.
Ngay từ đầu, Tần Mộng Dao cũng vô pháp tiếp nhận, thế nhưng nàng ỷ lại Mục Vân, khiến cho nàng không thể không tiếp nhận.
Nhìn sắc mặt Mục Vân hơi có vẻ tái nhợt, ánh mắt Tần Mộng Dao lộ ra một tia thương yêu, nàng không biết nam nhân ngồi trước người mình đến cùng thừa nhận bao nhiêu trách nhiệm.
Mà nàng có thể làm, chỉ có ở sau lưng yên lặng ủng hộ hắn.
- Quy Nhất, tỉnh, đừng ngủ.
- Chuyện gì?
- Ngươi lần trước không phải nói với ta, ta có thể hoàn thành khiêu chiến, tiến vào bên trong Thần Không bảo động đạt được bảo bối sao? Khiêu chiến gì?
- Chiến đấu khiêu chiến!
Quy Nhất cười hắc hắc nói:
- Ngươi khẳng định muốn thử một lần?
- Đương nhiên!
Mục Vân trả lời xong, nghe được lời Quy Nhất âm trầm lại cảm thấy một tia âm mưu ở bên trong.
Nhưng Mục Vân cũng không có cách, không thể không nói, hắn hiện tại rất nghèo, luyện chế thánh phẩm đan dược, tốn hao không chỉ là thời gian cùng tinh lực.
Còn có linh tinh!
Mua thiên tài địa bảo, mỗi một cái đều phải cần tiền.
Chỉ là hắn hiện tại còn không có nhiều tiền đi mua.
Mà lạnguyên nhân quan trọng nhất là, mỗi một bảo bối bên trong Tru Tiên Đồ đều mười phần hiếm thấy cùng trân quý, ngay cả hắn cũng không thể không động tâm.
- Ngươi cũng không cần sợ, thật ra rất đơn giản, chỉ cần ý niệm ngươi tiến vào bên trong Tru Tiên Đồ, những bảo bối ngươi cần cũng cần ngươi hoàn thành một khiêu chiến, chỉ cần thành công, ngươi có thể đạt được bảo bối.
- Vậy còn không đơn giản, ta đánh bại khiêu chiến liền có thể thắng được ban thưởng, rất công bằng.
- Không sai, rất công bằng.
Quy Nhất cười hắc hắc, nói:
- Vậy ngươi nhìn xem, cần bảo bối gì, ta chỗ này, cái gì đều có, chỉ cần ngươi có thể hoàn thành khiêu chiến.
- Tốt!
Mục Vân tràn đầy ý chí, tiến vào bên trong Thần Không bảo động của Tru Tiên Đồ.
- Ta cần thánh cấp đan dược, loại chữa thương, tốt nhất là trung phẩm thánh đan, thượng phẩm thánh đan càng tốt.
- Không có vấn đề!
Âm thanh Quy Nhất vang lên, trong chốc lát, trước mặt Mục Vân bất ngờ xuất hiện từng điểm sáng, mà bên trong những điểm sáng kia bao vây từng khỏa đan dược màu sắc sáng tươi.
- Trung phẩm thánh đan - Cửu Dương Hoàn Thanh Đan.
- Thượng phẩm thánh đan - Linh Mệnh Thiên Đan.
- Cực phẩm thánh đan - Đoạt Hồn Đan.
Nhìn từng đan dược lơ lửng, Quy Nhất nhất nhất giới thiệu.
- Những đan dược này đều là cửu văn thánh đan, phẩm chất, thành phần, đều vạn cái không được một, chất lượng tuyệt đối là tiêu chuẩn, ngươi yên tâm đi.
- Tốt!
Nghe được lời Quy Nhất giới thiệu, Mục Vân tiến lên một bước, đụng phải một viên cực phẩm thánh đan.
Đinh...
Một tiếng trầm đục vang lên, phía trên cực phẩm thánh đan, một bóng người màu trắng đột nhiên xuất hiện.
Bóng người màu trắng nhìn rất hư ảo, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng đại khái, hoàn toàn không nhìn thấy người thật.
Chỉ là, nhìn bóng người màu trắng kia, trên mặt Quy Nhất lại lộ ra một tia ảm đạm.
- Bắt đầu đi!
Nhìn thấy Mục Vân chuẩn bị thỏa đáng, Quy Nhất mở miệng.
Khanh...
Trường kiếm xuất thủ, Mục Vân lần này sử dụng chân nguyên kiếm, nhìn thẳng đến hư ảnh màu trắng.
Mục Vân đại khái có thể hiểu rõ, cái gọi là khiêu chiến, nhìn chính là thực lực mình, cực phẩm thánh đan đối với hắn có chút miễn cưỡng, thế nhưng cũng nên thử xem.
Khanh...
Chỉ là, khi nháy mắt Mục Vân ngưng tụ chân nguyên kiếm, bóng người kia cũng ngưng ra chân nguyên kiếm.
- Hư ảnh sẽ căn cứ võ kỹ ngươi thi triển, bộc phát ra cùng võ kỹ đối chiến với ngươi, mà lại thực lực cùng lực bộc phát hoàn toàn giống như ngươi, nhìn là ngươi lý giải kiếm thuật cao thâm, hay là hắn lý giải cao thâm hơn thôi.
Liều kiếm thuật?
Mục Vân cười.
Cho dù ở kiếp trước, hắn lĩnh ngộ kiếm thuật cũng có thể xưng tuyệt diệu.
Kiếm đạo một đường, hắn thật là chưa từng gặp qua đối thủ.
- Tới đi!
Mục Vân tiến lên một bước, quát khẽ một tiếng, trực tiếp giết ra.
Đinh...
Trong chốc lát, kiếm quang đảo qua, Mục Vân còn chưa kịp xuất kiếm, chỉ thấy một đạo kiếm ảnh trực tiếp xẹt qua cổ hắn.
Răng rắc một tiếng vang lên, Mục Vân bỏ mình.
- Mẹ nó, thứ đồ gì!
Sau khi tử vong, ý niệm Mục Vân lại lần nữa hội tụ, nhìn cái bóng mờ trước người, Mục Vân khó tin nói.
- Không có đồ chơi gì, ngươi bị miểu sát!
Quy Nhất cười nói:
- Chỉ có thể nói ngươi lĩnh ngộ kiếm thuật, thực sự quá thấp.
- Không có khả năng.
Mục Vân khẽ nói:
- Ta vừa rồi chủ quan, một lần nữa.
Mục Vân lần nữa bước ra một bước, lần này hắn không có chút gì do dự, trực tiếp giết ra một kiếm.
Mắt thấy kiếm của hắn sắp chạm vào quần áo bạch sắc hư ảnh, thổi phù một tiếng vang lên, ý thức Mục Vân lại lần nữa tán loạn.
Lại chết!
- Ta không tin!
Liên tiếp vài chục lần, Mục Vân xuất kiếm, bỏ mình, xuất kiếm bỏ mình.
Từ đầu đến cuối, hắn cũng không có chạm vào nổi góc áo của một bóng người màu trắng kia.
- Khụ khụ, ta muốn tuyệt phẩm thánh đan cũng vô dụng, dứt khoát dùng thượng phẩm thánh đan đi.
Mục Vân ho khan một cái, đi đến trước thượng phẩm thánh đan, lần nữa bắt đầu xuất kiếm.
Chỉ là, lại một lần tuần hoàn bắt đầu.
Xuất kiếm, bỏ mình!
Xuất kiếm, bỏ mình!
Lần lượt tuần hoàn, Mục Vân không thể không thừa nhận, hắn, không phải đối thủ của bạch sắc hư ảnh.
- Được rồi, trung phẩm thánh đan.
Mục Vân lần nữa từ bỏ.
Không phải hắn không có lòng kiên trì, mà thực sự không cần thiết.
Hắn thậm chí cũng không có nhìn thấy bóng người màu trắng kia xuất kiếm đã trực tiếp mất mạng.
Chỉ là, đi tới trước trung phẩm thánh đan, kết quả vẫn y như cũ không có bất kỳ cải biến.
Xuất kiếm, bỏ mình, xuất kiếm, bỏ mình!
Mục Vân đã hoàn toàn chết lặng.
Cùng cảnh giới, hắn cảm giác kiếm thuật của mình không người có thể địch, thế nhưng một mực bỏ mình để hắn cũng có chút chật vật không chịu nổi, mất mặt trước mặt Quy Nhất.
- Tiểu hỏa tử, có muốn thử một chút khiêu chiến hạ phẩm thánh đan hay không?
- Đương nhiên muốn thử!
Mục Vân không tin tà nói:
- Ta thật không tin, đại bảo khố ở trước mặt ta, ta còn lấy đi không nổi một vật liệu.
Vừa dứt lời, Mục Vân đi đến phía trước hạ phẩm thánh đan.
Giơ kiếm, chuẩn bị nghênh địch.
Vụt...
Trong một khoảnh khắc này, Mục Vân rất rõ ràng nhìn thấy, tốc độ bóng người màu trắng xuất kiếm cùng với hướng đi của kiếm quang.
- Nhìn thấy, nhìn thấy!
Mục Vân hưng phấn quên hết tất cả.
Chỉ là sau một khắc, một tiếng phốc phốc lại lần nữa vang lên.
Mục Vân, lần nữa bỏ mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận