Vô Thượng Thần Đế

Chương 720: Ngươi Đi Nơi Nào?

- Ngươi mới là để ta cửu ngưỡng đại danh, Huyết Vô Tình, theo đạo lý mà nói, ngươi là hài tử cùng thời đại với Động Thiên, hiện tại nên là thiếu đảo chủ, chỉ là bằng lực lượng một mình ngươi, chống lên cả Huyết Sát đảo, hiện tại tiến bộ đến Vũ Tiên cảnh thất trọng, mới là hậu sinh khả uý.
Vũ Tiên cảnh thất trọng.
Mục Vân còn không có nhìn ra.
- Nhờ có Mục huynh đệ.
Huyết Vô Tình cười ha ha một tiếng, dẫn theo Linh Minh, đi tới bên trong đại sảnh nghị sự.
Mục Vân không đi cùng, ngược lại lôi kéo Tần Mộng Dao, tản bộ khắp nơi Huyết Sát đảo.
- Vân lang, nơi này thật đẹp!
Tần Mộng Dao cười tươi như hoa.
- Ta trước kia có một vị huynh đệ, chí không ở núi cao, người như Huyết Tôn, chỉ thích vẻ đẹp sơn thủy, phong lưu phóng khoáng, tiêu sái vừa ý, đáng tiếc hắn chết rồi, hắn chết dưới tay Huyền Không sơn, cho nên Dao nhi, đời này ta tất diệt Huyền Không sơn.
- Ừm!
- Nàng không hỏi ta, huynh đệ của ta là ai à?
- Không cần hỏi, chàng hội nói cho ta, chỉ là thời điểm chưa tới.
- Ách, nữ nhân quá thông minh, ta không thích, nếu không lộ ra ta rất không có trình độ, giả vờ ngốc một chút không được à.
- Vậy ta hỏi chàng, chàng sẽ nói cho ta nghe?
-...
Linh Minh cùng Huyết Vô Tình thương nghị chuyện Huyết Sát đảo và ba mươi sáu tòa đảo liên thủ cùng với Linh Sư đảo mười tám hòn đảo, sau đó không ngừng định đoạt mọi mặt.
Những chuyện này, Mục Vân ngại phiền phức, không nguyện ý lẫn vào. Các hòn đảo bọn hắn liên thủ, thế lực đông đảo, nhưng chân chính so thực lực, bọn hắn vẫn còn yếu một ít.
Dù sao Thiên Luân đảo ba hòn đảo lớn suất lĩnh mười tám hòn đảo, trên cơ bản đều là vài chục tòa gần phía trước bảy mươi hai hòn đảo, không thể khinh thường.
- Trận chiến lần này, ta cũng không lo lắng ba hòn đảo lớn, mà là người Chu gia, Chu Khiếu và Chu Bằng là người dẫn đầu, thế nhưng tất nhiên sẽ có cường giả Vũ Tiên cảnh cửu trọng thậm chí thập trọng cảnh giới vụng trộm đến, không thể không phòng.
Chuyện thương nghị kết thúc, Huyết Vô Tình thở dài nói.
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Tới một tên, giết một tên, đến một đôi, giết một đôi, mà lại, nếu thực sự không được, ta còn có biện pháp.
- Ngươi còn có biện pháp gì?
- Ngươi sẽ biết!
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Đúng, ngươi cho ta mượn một hòn đảo, ta cần nơi an thân, cả ngày chạy thục mạng tới lui, ta cũng không có nhà mình.
- Tốt, gần Huyết Sát đảo có mấy trăm đảo, tùy ngươi tuyển chọn.
- Không cần, ta thấy Lạc Hồn đảo rất tốt.
- Lạc Hồn đảo?
Huyết Vô Tình ngẩn người, nói:
- Ngươi nói đùa à? Lạc Hồn đảo cũng đủ lớn, thế nhưng hoang vắng, phía trên hòn đảo bất quá chỉ có mấy chục vạn người, mà lại quá cằn cỗi.
- Ta chỉ muốn sống yên phận, muốn đảo quá tốt làm gì?
Mục Vân cười ha ha một tiếng nói:
- Đúng rồi, cho ta mượn vài nhân thủ, ta cần kiến tạo một ít phòng ở phía trên Lạc Hồn đảo, vật dụng cần thiết thường ngày, đại khái có thể dung nạp ngàn người một lần đi.
- Muốn một ít biện pháp phòng ngự hay không?
Huyết Vô Tình hiểu rõ, Mục Vân muốn bắt đầu kiến tạo thế lực thuộc về mình. Chỉ là Lạc Hồn đảo thực sự quá vắng vẻ, mà nếu như không có trận pháp cường đại duy trì, rất khó cam đoan an nguy.
Mục Vân đương nhiên cũng biết phòng ngự quan trọng, chỉ là hắn hiện tại, thực sự xấu hổ ví tiền rỗng tuếch.
- Chín mảnh long lân của ngươi, tùy tiện lấy ra một cái, mời hơn mười vị linh trận sư cao cấp kiến tạo đại trận cho ngươi, thế nhưng rất dễ dàng.
Mời linh trận sư?
Mục Vân cười lắc đầu.
Hắn không tin, toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới, còn có linh trận sư lợi hại hơn hắn. Sơ cấp linh trận sư, trung cấp linh trận sư, cao cấp linh trận sư, đỉnh cấp linh trận sư, chỉ cần cho hắn tài nguyên, luyện chế ra đỉnh cấp đại trận cũng chính là vấn đề thời gian.
Chỉ là một tòa đại trận, muốn an toàn, cần thiết không chỉ là tài nguyên vật liệu, quan trọng nhất là trận nhãn.
Chuyện này, Mục Vân quyết định chờ thêm một chút.
- Vô Tình, ngươi bây giờ bắt đầu chuẩn bị đối kháng địch nhân sắp đến đi, ba hòn đảo lớn và Chu gia rất nhanh sẽ đến, làm nhiều một ít chuẩn bị.
- Ừm!
- Nhớ lấy, phải bảo đảm Huyết Nhất an nguy, biết không?
- Yên tâm đi, tiểu tử kia một mực la hét, hi vọng ngươi có thể thu hắn làm đồ đệ, thế nhưng nhìn thấy ngươi lại xấu hổ, không dám mở miệng.
Mục Vân cười ha ha một tiếng nói:
- Không có vấn đề, hôm nào làm nghi thức bái sư, đồ đệ này, ta có thể thu.
Có lẽ bởi vì trên người Huyết Vô Tình chảy là huyết mạch Huyết Kiêu, đối mặt hai cha con Huyết Vô Tình, Mục Vân luôn luôn không tự chủ dễ dàng hơn trong lúc nói chuyện.
- Hảo, lời nên nhắn nhủ, ta đều bàn giao, ngươi tốt xấu gì cũng là đảo chủ một nhất đảo, phải biết làm sao, mấy ngày nay, ta trước hết đi làm việc.
- Ngươi đi đâu?
- Ta đi làm một chuyện phi thường quan trọng, đến lúc đó cho Chu gia cùng ba hòn đảo lớn tới một vui mừng vô cùng kinh ngạc.
Mục Vân cười ha ha một tiếng, bóng người lóe lên, biến mất.
Hắn thật cần làm một việc.
Diệp Thu ở đây, hắn ngược lại yên tâm Chu gia không có khả năng phái người đột kích giết chết.
Chỉ là khi đại bộ đội Chu gia đến, hắn không xác định, Huyết Vô Tình suất lĩnh ba mươi sáu hòn đảo cùng Linh Động Thiên suất lĩnh mười tám hòn đảo có thể chống cự được Luân Hồi Mệnh suất lĩnh mười tám hòn đảo cùng với đại quân Chu gia hay không.
Cho nên hắn cần làm chuẩn bị ở sau.
Chỉ là hắn càng hiểu, nếu chuẩn bị ở sau xuất hiện, chỉ sợ khiếp sợ không chỉ là bảy mươi hai hòn đảo Nam Hải, mà là toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới.
Huyền Không sơn, đến thời điểm đó chỉ sợ cũng sẽ liệt hắn vào danh sách tất sát.
- Danh sách tất sát thì danh sách tất sát, dù sao ta sớm muộn gì cũng sẽ đối nghịch cùng Huyền Không sơn, gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói, bó tay bó chân, không phải phong cách của ta.
Mục Vân cười ha ha một tiếng, biến mất trong tầng mây, chẳng biết đi đâu.
- Mục Vân, thật sự là một người không biết đến cùng đang suy nghĩ gì!
Nhìn bóng người Mục Vân rời đi, Chu Á Huy đắng chát cười nói.
- Đúng vậy, từ khi hắn tiến vào Thiên Kiếm sơn, ta cũng không biết, hắn đến cùng có bao nhiêu thủ đoạn đang che dấu.
Tần Mộng Dao lại cười khổ nói:
- Từ thời điểm hắn rời đi Bắc Vân thành, ta đến bây giờ đều không thấy rõ ràng hắn, đến cùng có bao nhiêu bí mật không muốn người biết, mỗi khi ta cho rằng mình hiểu rõ hắn, hắn luôn luôn cho ta nghi hoặc mới.
- Sư tôn à, cho dù ta đã sống qua vạn năm, cũng không nhìn thấu hắn.
Diệp Thu dứt lời, nhàn nhạt quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận