Vô Thượng Thần Đế

Chương 723: Giả Mạo?

- Là có mấy phần bộ dáng năm đó!
Nhìn Diệp Thu, Mục Vân cười nói.
- Dao nhi, làm hộ pháp cho ta, ta cần khôi phục một ít thực lực.
- Được!
Mục Vân vừa dứt lời, ngồi phía trên ghế bành, khí tức bắt đầu chậm rãi hội tụ, trong lúc hít thở, chân nguyên tiêu tán ngưng tụ, thư giãn đến cực điểm.
- Sư nương, ngài cũng nghỉ ngơi đi, ta đến xem là được!
- Ừm!
Tần Mộng Dao biết Diệp Thu cường đại, cho nên cũng không từ chối, nhìn chằm chằm hai bóng người giao thủ giữa sân.
Chu Á Huy dù sao cũng là thứ ba Thiên Mệnh Bảng trước kia, mấy chục năm sống kiếp giam cầm, không có chút nào rèn mất ý chí của hắn, ngược lại là Chu Bằng, mấy chục năm qua, sống an nhàn sung sướng, tu luyện cũng coi như khắc khổ, thế nhưng chung quy vẫn yếu hơn Chu Á Huy một tia.
Dần dần, giao thủ giữa hai người mang theo bầu không khí quỷ dị, Chu Bằng mặc dù càng ngày càng chống đỡ hết nổi, thế nhưng trên mặt không có một tia sợ hãi cùng e ngại, ngược lại càng nhiều hơn chính là đắc ý.
- Hừ, ngươi vẫn tự tin như trước kia, đáng tiếc, ngươi hôm nay phải chết trong tay ta!
Khí thế Chu Bằng đột nhiên tăng vọt, cả người nhìn như bóng da căng lên, giống như đang thúc giục bí pháp gì, cả người hoàn toàn khác biệt.
- Hỗn Nguyên Dưỡng Thiên Kinh!
Thấy cảnh này, ánh mắt Chu Á Huy ngưng lại.
- Phụ thân thế mà truyền môn tuyệt kỹ này cho ngươi!
Nghe đến lời này, Chu Bằng khẽ mỉm cười nói:
- Chu Á Huy, ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là thiếu tộc trưởng trước kia? Mấy chục năm đủ để cải biến rất nhiều chuyện, hiện tại Chu gia đã không có chỗ cho ngươi đứng.
- Không có chỗ cho ta? Ngươi nói thật nhẹ nhàng!
Sắc mặt Chu Á Huy phát lạnh, quát khẽ một tiếng:
- Hỗn Nguyên Dưỡng Thiên Kinh.
Trong chốc lát, khí thế cả người Chu Á Huy bốc lên, trong nháy mắt nghiền ép lấy phóng tới Chu Bằng.
- Hỗn Nguyên Dưỡng Thiên Kinh, không chỉ có ngươi biết, ta cũng biết!
Sắc mặt Chu Á Huy phát lạnh, sát ý trong lòng càng cường thịnh mấy phần.
Hắn không nghĩ tới, mình rời đi Chu gia mấy chục năm, quả nhiên hết thảy đều thay đổi.
Hắn không còn là thiếu tộc trưởng được Chu gia che chở, mà Chu Bằng ở bên trong mấy chục năm bày mưu nghĩ kế, đã dần dần lấy được địa vị cùng thân phận của hắn.
Cái gọi tình phụ tử, ân tình, lúc này đều tan thành mây khói, chỉ có thực lực mới là chân thật nhất.
Nhưng Chu Á Huy dù sao cũng là thiên tài, trong lòng có ngông nghênh thuộc về mình.
Thuộc về hắn, hắn nhất định sẽ tranh đoạt trở về, đánh bại Chu Bằng, vị trí Chu gia thiếu tộc trưởng vẫn là của hắn.
- Giết!
Đến thời khắc này, trong lòng Chu Á Huy cuối cùng triệt để ổn định lại, khí tức cả người bắt đầu chìm nổi, dần dần, thân thể của hắn trở nên như là một cái hắc động, tựa hồ đang cường hào đoạt lấy thiên địa chân nguyên quanh người.
- Giết!
Chu Bằng giờ phút này càng không có khả năng nhượng bộ.
Hắn khổ tâm kinh doanh mấy chục năm, vì chính là Chu gia, giờ phút này Chu Á Huy trở về, quả thực đả kích hủy diệt cho hắn, hắn vô luận như thế nào không thể bại trong tay Chu Á Huy.
Nếu không nghênh đón hắn chỉ có kết cục càng thảm liệt hơn cả cái chết.
Đây là một trận tranh đoạt vị trí thiếu tộc trưởng, càng là một trận chiến định đoạt tính mệnh.
Chết, sẽ vạn kiếp bất phục!
Tiếng oanh minh vang lên, hai bóng người ngươi tới ta đi, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.
Chỉ là, theo giao chiến tiếp tục tiến hành, Chu Bằng phát hiện, vô luận như thế nào, Chu Á Huy đều có thể áp chế hắn, khiến cho hắn không có cách vận dụng toàn bộ lực lượng.
- Hừ, Chu Bằng, ta sẽ để cho ngươi hiểu rõ, Chu Á Huy ta vẫn là Chu Á Huy mấy chục năm trước, cái danh thiên tài, thiếu tộc trưởng, không phải ngươi có thể cướp đoạt!
Cả người Chu Á Huy tản ra một cỗ khí thế dũng cảm tiến tới, khí thế bực này để Chu Bằng cảm thấy sợ hãi.
- Hỗn Nguyên Diệt Thiên Thủ!
Quát khẽ một tiếng, hai tay Chu Á Huy đánh ra.
Chu Bằng không dám khinh thường, hai tay chập vào cùng một chỗ, một Hỗn Nguyên Diệt Thiên Thủ được đánh ra.
Phanh phanh phanh âm thanh nổ vang truyền ra, sắc mặt Chu Bằng Giờ bắt đầu trở nên dữ tợn.
Hai chưởng đi qua, hắn thế mà cảm giác được không thể làm gì, có lòng không đủ lực.
- A!
Hét lớn một tiếng, khuôn mặt Chu Bằng dữ tợn quát:
- Ta làm sao không địch lại ngươi, ta khổ tu mấy chục năm tại Chu gia, vẫn còn không bằng ngươi một người chết?
- Thật đáng tiếc, sự thật chính là như thế!
Chu Á Huy bước ra một bước, đi tới trước người Chu Bằng, trầm giọng nói:
- Ngươi cho rằng ngươi bước vào đến cảnh giới thân thể bất tử đã trở thành đối thủ của ta? Vô tri, buồn cười!
Vừa dứt lời, bàn tay Chu Á Huy nhô ra.
Một chưởng này vừa ra, Chu Bằng chỉ cảm thấy lực lượng toàn thân bị rút khô, Giờ khắc này, đã không cách nào lại mở miệng nói một câu.
- Tam gia gia, cứu ta!
Thời điểm tối hậu quan đầu, Chu Bằng hét lớn một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
- Dừng tay!
Trong lúc ầm vang, một tiếng quát vang lên, thiên địa hiện tại giống như chỉ còn lại tiếng quát này.
Một tiếng ‘bang’ vang lên, một bóng người bất ngờ xuất hiện trước người Chu Á Huy, vỗ ra một chưởng, Chu Á Huy kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức rút lui.
Chu Bằng cũng lưu lại một cái mạng.
- Chu Vô Năng!
Nhìn người tới râu tóc xám trắng, dáng người to mọng, một gương mặt bóng loáng mang theo một tia âm hiểm, Chu Á Huy mở miệng gọi.
- Chu Vô Năng? Chu gia tam trưởng lão!
Trong đám người, lập tức có người mở miệng.
Bên trong Chu gia, trừ tộc trưởng ra, là năm vị trưởng lão quyền cao chức trọng, đại trưởng lão Chu Mậu, địa vị cao thượng, mỗi tiếng nói cử động có thể nói là tiêu bản của Chu gia.
Nhị trưởng lão Chu Doãn Văn, mấy chục năm trước đã biến mất không thấy.
Tam trưởng lão chính là lão giả dáng người to mọng trước mắt, Chu Vô Năng.
Tứ trưởng lão Chu Chính n, ngũ trưởng lão Chu Trí Viễn.
Ngũ đại trưởng lão, địa vị cao thượng, bên trong Chu gia, cũng là người nói một không hai.
Người này hiển nhiên là Chu gia tam trưởng lão, Chu Vô Năng!
- Tam gia gia!
Chu Á Huy nhìn người nọ, lập tức sững sờ.
- Tam gia gia, ta là Chu Á Huy, ngài không nhận ra ta rồi?
Trên mặt Chu Á Huy lộ ra vẻ vui mừng, nhìn lão giả đối diện.
Thời điểm hắn trước kia là Chu gia thiếu tộc trưởng, Chu Vô Năng là người ủng hộ và thích hắn nhất, so với nhị gia gia, tam gia gia càng ra sức nâng cùng chèo chống.
- Ngươi?
Chu Vô Năng nhìn Chu Á Huy nói:
- Ngươi là ai? Giả mạo tử đệ Chu gia ta, muốn chém giết Chu gia thiếu tộc trưởng ta, ta thấy ngươi muốn chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận