Vô Thượng Thần Đế

Chương 725: Tuyệt Đại Song Kiêu (2)

Mà làm cho hắn tức giận nhất là, phản ứng của Chu Vô Năng và đám người Chu gia.
Đáng hận, quá buồn bực!
- Chu Doãn Văn, xem ra, ai cũng không đứng về phía ngươi!
Chu Vô Năng ha ha cười nói.
Chuyện đến một bước này, nói nhiều hơn nữa vô ích.
Chu Á Huy đã triệt để thấy rõ ràng, hiện tại Chu gia là thuộc về ai. Hắn không còn là đệ tử thiên tài Chu gia đắc ý nhất, mà chỉ là một vị thiếu tộc trưởng trước kia của Chu gia, không có hắn, Chu gia có thể lần nữa lựa chọn thiếu tộc trưởng mới, cái gọi là ân tình năm đó, toàn bộ biến mất.
- Mục Vân, ngươi có bản lĩnh, ta cũng không nghĩ tới, ngươi có thể làm được một bước này.
Huyền Vô Tâm nhìn Mục Vân, âm thanh mang theo sát ý.
- Đa tạ tán dương, khả năng của ta, so với ngươi nghĩ còn nhiều hơn!
Mục Vân khá có thâm ý nói.
- Tam trưởng lão, ta thấy phản đồ Chu gia ngươi, cũng nên giải quyết tại chỗ, nếu không hai người này trở lại Chu gia, ngươi và Chu Bằng sẽ gặp nguy hiểm!
Huyền Vô Tâm không thèm để ý Mục Vân, nhìn Chu Vô Năng nói.
- Đó là đương nhiên!
Sắc mặt Chu Bằng hơi có vẻ tái nhợt, quát:
- Tử đệ Chu gia nghe lệnh, thẳng hướng Huyết Sát đảo, phàm là người ngăn cản, giết hết không xá, giết tới bọn hắn đầu hàng mới thôi, để bảy mươi hai hòn đảo hiểu rõ, Huyết Sát đảo là chúng ta Chu gia nói mới tính.
- Tuân lệnh!
- Tuân lệnh!
Tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc vang lên, trong chớp mắt, mấy ngàn tinh anh Chu gia xông lên Huyết Sát đảo, bắt đầu đồ sát.
Huyết Vô Tình không thúc thủ chịu trói, ra lệnh một tiếng, dẫn đầu thuộc hạ nghênh địch.
Hôm nay, tất sẽ có một trận đại chiến.
- Sư tôn, chúng ta...
- Không nóng nảy, trò hay ở phía sau!
Mục Vân khoát tay, vẫn ngồi trên ghế, chưa hề đụng tới.
- Ta thấy ngươi ngược lại rất tiêu sái, thế nhưng hôm nay, ta sẽ giết ngươi, chín mảnh long lân, nên thuộc về Huyền Không sơn ta.
Sắc mặt Huyền Vô Tâm phát lạnh, thẳng tới Mục Vân.
- Ha ha, thuộc về Huyền Không sơn ngươi, Huyền Vô Tâm, trăm năm không gặp, ngươi vẫn tự tin như thế, mặt dày vô sỉ như thế.
Chỉ là Huyền Vô Tâm vừa mới xông ra, một tiếng cười châm chọc lại đột nhiên vang lên.
- Trương Thắng Vĩ!
Nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện, Huyền Vô Tâm ngẩn người.
- Trương Thắng Vĩ, ngươi không chết!
- Nhờ hồng phúc của ngươi, ta không chết!
Vừa nghe lời này, đám người ngạc nhiên.
Trương Thắng Vĩ là ai?
Đệ tử có đủ tiềm lực nhất trước kia của Huyền Không sơn, thiên tài cùng giai đoạn với Huyền Vô Tâm trăm năm trước.
Mà hai người được xưng là tuyệt đại song kiêu Huyền Không sơn, bất phân cao thấp.
Chỉ là trăm năm trước, thời điểm hai người công thành danh toại, Trương Thắng Vĩ lại bỏ mình bên trong Cổ Long di chỉ, một đời thiên tài bị thua như vậy.
Ai có thể nghĩ tới, hôm nay hắn sẽ xuất hiện ở đây.
- Không chỉ là ta không chết, những người ngươi muốn chết kia, cũng chưa chết!
Trương Thắng Vĩ vung tay, trong chốc lát, trên mặt biển, lần lượt từng bóng người xuất hiện.
Những khuôn mặt quen thuộc khiến cho cả người Huyền Vô Tâm không ngừng run rẩy.
Đó là các thiên tài cùng một thời đại Thiên Mệnh Bảng với hắn, từng người đều là tồn tại cường đại.
Thế nhưng bọn hắn vốn nên ở bên trong Cổ Long di chỉ, quanh năm không thấy ánh mặt trời, sao lại xuất hiện ở đây?
Mục Vân!
Lại là Mục Vân!
Tức giận dâng trào trong lòng Huyền Vô Tâm, nhìn Mục Vân, sát cơ dạt dào.
Hơn năm trăm người đột ngột xuất hiện, toàn bộ đều là cường giả, thiên tài Huyền Không sơn tiếng tăm lừng lẫy ngày xưa.
Thậm chí một số người ngay cả Huyền Vô Tâm hắn đều không quen thuộc.
Chỉ là giờ phút này một số người xuất hiện ở đây biểu thị, lục mao quái bên trong Cổ Long di chỉ theo thời gian tích lũy, đại bộ phận bị hồng mao lang giết chết, thế nhưng vẫn có một bộ phận man thiên quá hải, ẩn nấp ở phía dưới.
Mà tới hiện tại, những người này, đột nhiên xuất hiện.
Suy nghĩ tỉ mỉ đến hậu quả!
Cái trán Huyền Vô Tâm đầy mồ hôi.
Những người này, dù chỉ là hàng trăm hàng ngàn, thế nhưng mỗi một người đều là tồn tại trước kia thanh danh vang vọng ba ngàn tiểu thế giới, bọn hắn xuất hiện, đối với Huyền Không sơn mà nói, tuyệt đối là uy hiếp cực lớn.
Mà hết thảy chuyện này đều là thủ đoạn của Mục Vân.
Nhìn thân ảnh ngồi ngay ngắn ở phía trên cái ghế, hơi cười nhạt nhìn hắn, trong lòng Huyền Vô Tâm không thể nào không hận.
- Làm gì nhìn ta? như thế
Mục Vân ha ha cười nói:
- Ta nói qua cho ngươi, Huyền Không sơn, sớm muộn gì cũng bị diệt trong tay ta, nhiều thiên tài như thế, Huyền Không sơn các ngươi vô tình nếm thử kế hoạch Huyết thi phát rồ, các ngươi muốn giết bọn hắn, mà ta muốn cứu bọn họ.
- Đối địch với Huyền Không sơn, ngươi chơi với lửa, tự đốt tay mà thôi!
- Ta thích tư vị tự đốt mình, thoải mái, thế nào?
Mục Vân nói xong, đầu ngón tay thiêu đốt một đạo thiên hỏa, trêu tức nhìn Huyền Vô Tâm.
- Có bản lĩnh, ngươi đến giết ta!
- Ta sẽ giết ngươi!
Huyền Vô Tâm lập tức xuất thủ, phóng tới Mục Vân.
Chỉ là Trương Thắng Vĩ sớm đã chờ ở bên cạnh, bay ra nhìn Huyền Vô Tâm nói:
- Lão huynh đệ, trăm năm không gặp, nhìn ngươi ta trong lúc đó chênh lệch như thế nào đi!
Chân chính chém giết, triệt để bắt đầu!
- Huyền âm Đức, thật bất ngờ?-
Mục Vân nhìn Huyền âm Đức nói:
- Yên tâm, vẻn vẹn mấy trăm người còn đây chỉ là một nửa nhân mã còn sống sót thôi, có mấy lão cố hữu của ngươi nữa, ta mời bọn họ đến Linh Sư đảo, chúng ta tiếp theo, hảo hảo chơi.
- Chơi? Chỉ sợ ngươi thua không nổi!
Huyền âm Đức cười lạnh:
- Mục Vân, ta khuyên ngươi lập tức thu tay, giao những người này cho Huyền Không sơn chúng ta, nếu không nghênh đón ngươi chỉ có lửa giận thiêu đốt không chút kiêng kỵ của Huyền Không sơn.
- Ta cũng khuyên ngươi buông tay, nếu không nghênh đón ngươi chỉ có kiếm của Mục Vân ta.
- Tiểu nhi vô tri!
Huyền âm Đức cười lạnh, lập tức xông ra.
- Diệp Thu, đi thôi!
- Vâng, sư tôn!
- Nga, đúng, không lưu người sống, Huyền âm Đức là tam thúc Huyền Vô Tâm, xem như ta đưa cho Huyền Không sơn một món lễ lớn, cũng coi như tuyên cáo chân chính.
- Hiểu rõ!
Mục Vân vừa dứt lời, Diệp Thu giết ra.
Mà lúc này giờ phút này, Chu Doãn Văn cùng Chu Vô Năng giao thủ, trong lòng Chu Á Huy thiêu đốt lửa giận, lần nữa lao thẳng tới Chu Bằng.
Phía trên toàn bộ Huyết Sát đảo, chiến hỏa thiêu đốt.
Ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhìn hết thảy, Mục Vân mỉm cười.
- Dao nhi, làm như thế, có phải quá mạo hiểm hay không!
- Chàng bây giờ ngược lại đến hỏi ta?
Tần Mộng Dao cáu giận:
- Nguyên lai biến mất hơn mười ngày là đi làm chuyện này, khó trách huyết khí chàng khô kiệt, cả người có vẻ như bị bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận