Vô Thượng Thần Đế

Chương 734: Các lộ thiên tài (1)

- Mẹ nó, muốn chết!
Kém chút bị một con chó cắn, sắc mặt thanh niên đỏ lên, bàn tay vỗ tới.
- Lâm Nhiên, làm hỏng chó của ta, ngươi phải bồi thường đó!
Chu Minh cười ha ha, không thèm để ý nói.
- Đánh chết, ta bồi, mẹ kiếp, một con chó câm điếc, cho nó mặt, nó lại tưởng mình là trời.
Sắc mặt Lâm Nhiên phát lạnh, bàn tay dùng sức.
- Ngươi động nó một chút, ta để ngươi chẳng bằng con chó.
Nhưng bàn tay Lâm Nhiên còn chưa chạm đến tiểu hắc cẩu, một tiếng nói âm lãnh vang lên bên tai, đi trước một bước, ôm đi hắc cẩu kia.
Gâu gâu...
Tiểu Hắc được Mục Vân ôm, nhìn chủ nhân của mình, gương mặt chó mang theo ủy khuất vô tận, gâu gâu gâu kêu to, đầu lưỡi liếm láp gương mặt Mục Vân, bộ dáng thân mật.
- Ta đi, đủ rồi, đủ rồi, Tiểu Hắc, hồi lâu không gặp, ngươi thế nào bị người bắt!
Mục Vân sờ lông tóc Tiểu Hắc, cười nói.
Ô ô...
- Ngươi nói ngươi đi tìm Dao nhi, kết quả bị người bắt, còn bị người bán?
Ô ô...
- Ngươi thật là đần, ngươi đừng quên, ngươi là Khiếu Nguyệt Thần Khuyển, tương lai sẽ trở thành thần thú, không biết nói chuyện thì thôi, còn bị người bắt, đần quá ngu ngốc.
Gâu gâu...
Nghe đến lời này, đôi mắt Tiểu Hắc nhìn Chu Minh cùng Lâm Nhiên mang theo sự cừu thị.
- Ngươi nói, là bọn hắn bắt ngươi, còn ngược đãi ngươi?
Mục Vân vuốt ve Tiểu Hắc, cười nói:
- Đừng sợ đừng sợ, ta một hồi mời ngươi ăn ngon, hiện tại giúp ngươi trước đánh bọn hắn một trận, được không?
Gâu Gâu!
Nghe đến lời này, Tiểu Hắc nhảy vọt, đi tới trước ngực Tần Mộng Dao, cọ xát.
Mục Vân lật bàn tay một cái, hắc sắc hỏa diễm xuất hiện, đốt dây thừng bông vải màu lam thành cặn bã.
- Ngươi là ai?
Nhìn thấy Mục Vân, sắc mặt Lâm Nhiên phát lạnh, khẽ nói:
- Khiếu Nguyệt Thần Khuyển là Chu Minh huynh mua, ngươi bắt đi như thế, rất bá đạo, bất quá ngươi hãy cho chúng ta biết lý do để ngươi dám bá đạo ở đây.
- Không có lý do gì bá đạo hay không bá đạo, Tiểu Hắc là chó của ta, các ngươi bắt hắn, ta còn không có tìm các ngươi tính sổ, các ngươi ngược lại trước tìm ta gây phiền phức?
Nhìn hai người, Mục Vân cười lạnh không thôi.
- Hừ, ta nói Chu Á Huy nhận ai tình, có can đảm phản loạn Chu gia, nguyên lai chính là ngươi!
Chu Minh lại tiến lên một bước, cười lạnh:
- Mục Vân, ngươi không cảm giác, ngươi quá tự ngạo?
Mục Vân?
Hắn chính là Mục Vân!
Nghe được lời Chu Minh, Lâm Nhiên sững sờ.
- Tiểu Hắc là huynh đệ của ta, ngươi khi nhục hắn, chính là khi nhục ta.
Giọng Mục Vân không thay đổi, thản nhiên nói:
- Mua? Huynh đệ của ta là thứ các ngươi có thể mua?
Tiểu Hắc vốn là Khiếu Nguyệt Thần Khuyển, chính là thời điểm hắn năm đó ở Trung Châu phát hiện, thời gian vạn năm trôi qua, bình Thánh thú thường sớm đã chết mất dép, mà Tiểu Hắc vẫn còn dáng dấp ban đầu.
Mà Thánh thú có thể miệng nói tiếng người, thế nhưng Tiểu Hắc một mực ngậm miệng không nói.
Chỉ gâu gâu gâu truyền đạt ý mình.
Nhưng đây cũng không trở ngại Mục Vân yêu thích cùng bảo hộ nó.
- Tốt, rất tốt!
Lâm Nhiên ha ha cười nói:
- Ngươi nguyện ý làm huynh đệ với một con chó, chẳng phải thừa nhận mình cũng là chó? Tự cam đọa lạc, nghe nói ngươi thành lập cái gì Huyết Minh, muốn đối kháng cùng Huyền Không sơn, đúng không? Đồ ngu xuẩn không biết lượng sức.
- Không biết lượng sức?
Mục Vân cười.
Chỉ là vừa nở nụ cười, hắn bước ra một bước, một Cửu nguyên cầu trong tay đánh vào phần bụng Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên này bất quá chỉ là Vũ Tiên cảnh nhất trọng, ở trước mặt hắn sủa loạn không chút kiêng kỵ mới thật sự là cẩu vật.
- Ta cho ngươi biết, huynh đệ của ta, là người cũng tốt, là chó cũng được, đều mạnh hơn ngươi.
Giọng Mục Vân lạnh lùng, Lâm Nhiên lại kêu lên một tiếng đau đớn, trong lúc đó phát hiện Đại Đạo Kim Đan của mình lúc này bị một cỗ lực lượng không hiểu rót vào, phá hủy.
- Ngươi làm cái gì?
- Có thể làm cái gì?
Mục Vân khẽ nói:
- Diệt đan chó của ngươi!
- Mục Vân, ngươi làm càn!
Chu Minh giờ phút này nhìn không được.
Hắn thân là đệ tử Chu gia, vốn là một mạch tam phòng.
Trước đó không lâu, Chu Bằng cùng Chu Khiếu đi tới bảy mươi hai hòn đảo, không công mà lui, thậm chí Chu Khiếu bỏ mình, bị Chu Á Huy tự tay chém giết, hắn thân là một mạch tam phòng, đương nhiên vui lòng nhìn thấy tình huống nhị phòng.
Hôm nay nhìn thấy Mục Vân, hắn mới biết được, kẻ này quả nhiên cuồng vọng.
Mà Lâm Nhiên dù sao cũng là bằng hữu của hắn, mà còn là đệ tử Lâm gia Tây Vực.
Trước kia Chu Bằng liên thủ với Chu Khiếu, hắn không có cơ hội tranh đoạt vị trí tộc trưởng gia tộc, nhưng bây giờ tình thế rất khác nhau.
Chu Khiếu bỏ mình, Chu Bằng thất thế, Chu Minh hắn ngược lại có cơ hội quật khởi.
Lôi kéo Lâm Nhiên, thu được Lâm gia chèo chống, đó là tốt nhất.
Không ngừng lớn mạnh lực lượng của mình mới có thể đi được càng xa trên con đường cạnh tranh vị trí Chu gia thiếu tộc trưởng.
- Liên quan gì tới ngươi?
Nhìn thấy Chu Minh trách móc, Mục Vân cười lạnh:
- Ngươi dám đánh ta?
Vừa nghe lời này, sắc mặt Chu Minh đỏ lên.
Thực lực của Mục Vân không tầm thường, hắn không phải không nhìn ra. Quan trọng hơn là, hắn tựa hồ không phải là đối thủ của Mục Vân.
Lúc này đã có không ít người ở nơi này, vạn nhất vừa ra tay, không phải đối thủ của Mục Vân, mất mặt không chỉ là Lâm Nhiên, mà còn là Chu gia thiếu chủ như hắn.
- Ngươi chờ đó cho ta!
- Chờ ngươi, được!
- Hừ, phía trên thi đấu luyện đan, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là danh dự không còn.
Mục Vân vỗ vỗ tay, cười nói:
- Ái chà chà, nguyên lai Chu Minh công tử là một vị luyện đan sư, thật sự là nhìn người không thể xem bề ngoài.
- Ngươi...
- Nguyên lai Mục Vân công tử cũng là một vị luyện đan sư, quả nhiên là người không thể xem bề ngoài!
Chỉ là Chu Minh còn chưa mở miệng, một giọng nói lạnh lùng phía sau đột nhiên vang lên.
- Lâm Khiếu! Ngươi tới vừa hay, Mục Vân hắn ra tay với Lâm Nhiên, phế Kim Đan của hắn!
Nhìn người tới toàn thân áo đen, sắc mặt lạnh lùng, Chu Minh lập tức mở miệng.
Lâm Khiếu, đệ tử Huyền Không sơn.
Mà người này cũng là tử đệ Lâm gia.
Nhưng, nhìn thấy Lâm Nhiên thống khổ không chịu nổi, Lâm Khiếu chỉ hờ hững nói:
- Phế vật, mất mặt xấu hổ.
Vừa nghe lời này, Chu Minh cũng một mặt xấu hổ.
Lâm Nhiên lại không dám nói câu nào, chắp tay, lui ra phía sau mấy bước.
Lâm Khiếu đi tới trước mặt Mục Vân, ánh mắt nhìn Mục Vân, mang theo một tia tà ác.
- Không hổ là dám can đảm đối địch với Huyền Không sơn, ngược lại có mấy phần thực lực, Vũ Tiên cảnh tứ trọng, ích cốc không ăn, lợi hại!
Lâm Khiếu mỉm cười, nói.
- Biết lợi hại, còn chưa cút, không sợ ta giết ngươi?
Mục Vân cười lạnh.
- Giết ta?
Lâm Khiếu cười ha ha một tiếng:
- Tốt, ngươi có thể tới giết ta! Đừng tưởng rằng thực lực ngươi cường hoành liền có thể vô địch cùng cảnh giới, ngươi phải biết, trên đời này, còn có trận pháp sư tồn tại! Giết ngươi, ta thậm chí không cần tự mình động thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận