Vô Thượng Thần Đế

Chương 740: Diệu Thủ Đan Thanh

Chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng liếc nhìn trong đám người, không bao lâu, đã nhìn thấy Mục Vân đứng tại chỗ.
- Hắn chính là Mục Vân, quả là một thiếu niên tuấn lãng.
- Chính là hắn!
Lần theo ánh mắt Thiên Tâm trưởng lão nhìn, mấy vị trưởng lão hào hứng.
- Thập văn thánh đan, đúng là hành vi nghịch thiên, ta ngược lại rất chờ mong biểu hiện của hắn hôm nay.
- Nghe nói kẻ này còn là luyện khí sư, song tê thiên tài, không đơn giản.
- Mà lại kẻ này tựa hồ thành lập Huyết Minh, đối địch với Huyền Không sơn? Quả nhiên nghé con mới đẻ không sợ cọp, hậu sinh khả uý, ha ha...
Ánh mắt ngũ đại trưởng lão tập trung trên người Mục Vân, bọn hắn đều rất muốn nhìn một chút, thời khắc này Mục Vân đến cùng sẽ có biểu hiện gì.
Dần dần, sau khi kiểm tra dược liệu không sai, đại đa số người bắt đầu luyện đan.
Chỉ là so sánh với đại đa số người, một ít luyện đan sư cực thiểu số lại đứng tại chỗ, cũng không sốt ruột.
Liễu Vô Tướng chính là một trong số đó.
Thân là đệ tử Huyền Không sơn, bản thân Liễu Vô Tướng càng có thiên phú luyện đan siêu tuyệt.
Giờ phút này, hắn đứng trước lò luyện đan, hai tay vuốt ve hai bên đan đỉnh, dần dần vuốt ve.
- Thanh đan!
Thấy cảnh này, ngũ đại tọa thượng trưởng lão đều sững sờ.
Cái gọi là thanh đan, chính là trước khi luyện đan sư luyện đan, thanh lý đan lô, công việc này, nhìn nhỏ bé, không đáng nhắc đến, thế nhưng lại có quan hệ rất lớn đối với việc luyện đan sư thành công luyện chế đan dược hay không.
Thường thường một bước nhỏ, chính là có thể cải biến một bước dài.
Dần dần, hai tay Liễu Vô Tướng vuốt ve, bên trong lò đan, thế mà xuất hiện từng tầng từng tầng cặn bã.
Cặn bã nhỏ xíu, không chú ý căn bản không nhìn thấy.
Làm xong đây hết thảy, Liễu Vô Tướng mới chậm rãi thở phào một cái.
Mà cùng lúc đó, Chu Minh, Thiên Vũ, Thân Công Ngôn bọn người cũng bắt đầu tiến hành thanh đan.
Chỉ là thủ pháp mấy người không giống nhau, càng làm cho mọi người xung quanh hô to kinh ngạc.
Chỉ là ngay tại giờ phút này, bên trên đấu trường, một tiếng oanh minh vang lên.
Phịch một tiếng nổ vang, bỗng nhiên truyền ra.
Tiếng oanh minh rất nhỏ, rất bé, thế nhưng nhìn khắp đấu trường đang rất yên lặng nghiêm túc, lại rõ ràng có thể nghe thấy.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía tiếng oanh minh chỗ.
Nhỏ xíu oanh minh vang lên, đám người lúc này mới nhìn thấy, chỗ oanh minh đến từ Mục Vân.
Chỉ thấy một tay Mục Vân vuốt ve lò luyện đan, bàn tay vỗ nhẹ.
Một tiếng phanh chính là do Mục Vân vỗ nhẹ vang lên.
Nhưng mà cái vỗ này vừa ra, ngũ đại tọa thượng trưởng lão lại ngây ra như phỗng, nhìn thấy trong mắt mấy người đều hiện ra vẻ kinh ngạc.
- Diệu Thủ Đan Thanh!
Nhìn một màn này, Thiên Nhất trưởng lão nhịn không được hoảng sợ hô.
Cái gọi là Diệu Thủ Đan Thanh, kì thực là một loại thủ đoạn thanh đan. Chỉ là loại thủ đoạn này cần luyện đan sư đủ quen thuộc với đan lô mình, mà còn vận chuyển chân nguyên, dùng chân nguyên hoàn toàn giống nhau chấn động, thanh lý cặn bã trong lò đan.
Luyện đan sư bình thường, rất khó làm được.
Mà có rất ít luyện đan sư dám đi làm như vậy.
Bởi vì một khi thất bại, có khả năng tạo thành ẩn tàng phá hư cho đan lô, hư hao xác suất thành công luyện đan.
Mục Vân vẻn vẹn lần đầu tiên sờ đến lò luyện đan, thế mà dùng ra chiêu này, há không để bọn hắn kinh ngạc.
Cho dù Thiên Nhất cũng không thể không thừa nhận, nếu như lần đầu tiên sờ đến đan lô chưa quen thuộc, hắn cũng không dám dùng một chiêu này.
- Khá lắm, tiểu tử này, thật đúng là xem thường hắn.
- Nhỏ bé gặp cao thấp, chiêu này, Mục Vân lợi hại hơn những người khác nhiều lắm.
- Đúng vậy.
Ngũ đại tọa thượng trưởng lão đều sững sờ.
Mục Vân dùng một thức này đủ để cho bọn hắn cảm thấy kinh ngạc.
- Cứ xem tiếp đi, ta ngược lại muốn nhìn một chút, tỉ lệ thành đan của tên mấy thành, có thể luyện chế ra đan dược mấy văn đến.
Thiên Nhất tỉnh táo lại.
- A? Thanh niên này thế mà cũng Diệu Thủ Đan Thanh.
Chỉ là ngay tại giờ phút này, ánh mắt Thiên Dịch Dữ lại rơi vào vị trí bên cạnh Mục Vân.
Ở nơi đó, một thanh niên đứng thẳng, một thân trường sam màu xám, bề ngoài xấu xí, thế nhưng thủ pháp lại rất ổn trọng.
- Kẻ này gọi cái gì?
- Phong Tử Dụ!
Thiên Dịch Dữ cười nói:
- Tin tức tốt là kẻ này không môn không phái, tựa hồ đến từ một tiểu gia tộc, thiên phú không tồi, chỉ là thực lực thấp một chút, vẻn vẹn chỉ là Vũ Tiên cảnh nhất trọng.
- Lưu ý!
Thiên Nhất ha ha cười nói:
- Kẻ này nếu gia nhập vào Thiên Đan tông ta, dốc lòng dạy bảo, nhất định thành tài, xem trước một chút tình huống đan dược ra lò lại nói.
Thiên Nhất dù sao vẫn phải có chút lòng kiên trì.
Một ít thiên tài biểu hiện ra tiền kỳ chuẩn bị thuần thục, hậu kỳ luyện đan thành quả lại để người không hài lòng lắm.
Cho nên, không thể vẻn vẹn bằng vào thủ pháp phiến diện, quan trọng nhất vẫn là một bước ra đan cuối cùng.
Dần dần, các đại thiên tài bắt đầu luyện đan.
- Mục Vân, lần này chúng ta so một lần, nhìn đan dược ai có đan văn và số lượng đan nhiều hơn.
Thời điểm Mục Vân kiên nhẫn chờ đợi đan dược ra lò, điều khiển hỏa diễm, một tiếng nói rất nhỏ tiến vào bên trong đầu hắn.
Liễu Vô Tướng!
Nhìn thấy Liễu Vô Tướng cách mình không xa, giờ phút này mang theo ánh mắt âm trầm nhìn mình, Mục Vân mỉm cười.
- Tốt, bất quá đến thời điểm đó thua cũng không được khóc nhè.
- Yên tâm, ai thua còn chưa nhất định, mà ngươi châu chấu đá xe, để có thể sống bao lâu dưới tay Huyền Không sơn ta?
- Sống lâu hơn ngươi là được.
Mục Vân ha ha cười, không còn nhìn Liễu Vô Tướng, ánh mắt ngược lại dò xét xung quanh.
Quan sát thiên tài không chỉ là Thiên Đan tông, hắn cũng muốn bắt lấy một ít thiên tài trong lần so đan này.
Dù những thiên tài này hiện tại cảnh giới không phải rất cao, thế nhưng tiềm lực to lớn, hắn rất tình nguyện lôi kéo.
Huyết Minh phát triển, không có người mới xuất hiện huyết dịch quán thâu, không thể được.
- A?
Ánh mắt Mục Vân cũng chú ý tới Phong Tử Dụ.
Thủ pháp kẻ này có phần độc đáo lí thú, mà quan trọng hơn là, kẻ này tựa hồ thêm vào lý giải của mình bên trong luyện đan.
Nhìn như có phần vụng về, thế nhưng trên thực tế, lại khá có hương vị.
Phanh...
Một tiếng trầm vang lên, đan lô trước người Phong Tử Dụ phát ra một tiếng trầm đục.
Tạc đan!
Thấy cảnh này, Phong Tử Dụ cười khổ lắc đầu, thế mà thu thập bọc hành lý, rời đi.
Thiên Đan tông cho người ta ba lần cơ hội, dành trước ba phần dược liệu, thế nhưng Phong Tử Dụ chỉ nếm thử một lần, thất bại liền từ bỏ.
- Tâm tính kẻ này vẫn còn kém chút, ai, đáng tiếc!
Nhìn thấy Phong Tử Dụ quay người rời đi, Thiên Nhất bất đắc dĩ cười khổ.
Chỉ là, cảnh này ở trong mắt Mục Vân lại có một phen giải thích khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận