Vô Thượng Thần Đế

Chương 766: Thiên Vô Viêm

- Lão Từ, la to, ngươi lần đầu tiên đến Thiên Đan tông ta sao? Còn muốn ta đi nghênh đón, ta nhìn ngươi càng sống càng không biết điều.
Thiên Nhất nhìn thấy Từ Chính Khí, cười mắng.
- Ta không phải lần đầu tiên, bất quá Mục lão đệ lại là lần đầu tiên, dù sao ngươi cũng nên lấy ra chút thành ý.
Mục lão đệ?
Thiên Nhất sững sờ nhìn Từ Chính Khí, bĩu môi nói:
- Từ lão đầu, da mặt ngươi thật dày, nhanh như vậy đã trèo lên rồi.
- Thiên Nhất lão đầu, ngươi cũng chớ nói lung tung, thủ đoạn Mục lão đệ luyện khí, lão già ta cảm thấy không bằng, thế nào? Có bản lĩnh, ngươi cũng luyện chế ra thập bát văn tuyệt phẩm thánh đan đi.
Từ Chính Khí vừa nghe lời này, thật để Thiên Nhất im lặng.
Tuyệt phẩm Thánh khí hắn hạ bút thành văn, thế nhưng đến mười tám đường đan văn, rất khó.
- Mục tiên sinh!
Thiên Nhất nhìn Mục Vân, ha ha cười nói:
- Mục tiên sinh, Thiên Đan tông ta đã chuẩn bị kỹ càng Hư Tiên đan, ta sẽ để Thiên Vũ cùng ngươi đi lấy.
- Phiền phức!
Nhìn Mục Vân cùng Thiên Vũ hai người rời đi, Thiên Nhất khẽ thở một hơi.
- Lão đầu, ngươi lại than thở cái gì?
- Ai, nếu như Vô Viêm đứa nhỏ này bây giờ còn có thể luyện đan, chỉ sợ đã giống như Mục Vân.
Thiên Nhất bất đắc dĩ thở dài.
Từ Chính Khí đương nhiên biết Vô Viêm trong miệng Thiên Nhất nói tới là ai.
Thiên tài Thiên Đan tông, Thiên Vô Viêm!
Chỉ tiếc, kẻ này vốn là đệ nhất thiên tài Thiên Đan tông, thậm chí hơn Thiên Vũ thêm một bậc, bản thân cũng là đệ đệ Thiên Vũ, chỉ tiếc mười năm trước ra ngoài lịch luyện, bị người ám toán, từ đây kinh mạch bị phế, ngay cả ngũ đại tọa thượng trưởng lão cũng không có biện pháp.
- Thiên lão đầu, ngươi có thể để hắn thử một lần.
- Hắn?
Thiên Nhất đương nhiên biết hắn trong miệng Từ Chính Khí là chỉ Mục Vân.
Chỉ là, Mục Vân mặc dù lợi hại, thế nhưng bọn hắn đều thúc thủ vô sách, Mục Vân có thể làm sao?
Tựa hồ nhìn ra Thiên Nhất lo âu trong lòng, Từ Chính Khí cười hắc hắc nói:
- Thiên lão đầu, không phải ta xem thường ngươi, tuyệt phẩm thánh đan mười tám đường đan văn, là người bình thường có thể luyện chế ra à? Ngươi chỉ là kéo không xuống mặt, mà Thiên Đan tông thúc thủ vô sách, nếu như thật để Mục Vân chữa khỏi, lão luyện của ngươi cũng coi mất hết.
- Nói bậy!
Thiên Nhất khẽ nói:
- Vì Vô Viêm, ta cho dù thêm vào mạng già cũng đáng, như thế nào để ý hư danh?
- Vậy ngươi để hắn thử xem lại ngại gì?
- Thử xem liền thử xem!
Thiên Nhất khẽ nói.
Chợt nhìn thấy trên mặt Từ Chính Khí ra vẻ đắc ý, sắc mặt Thiên Nhất run rẩy.
- Tốt cho Từ Chính Khí ngươi, khích tướng ta.
- Mình nguyện ý làm, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?
Từ Chính Khí cười ha ha một tiếng.
Mà đổi thành một bên, Mục Vân đi theo Thiên Vũ đi tới bên trong Đan các Thiên Đan tông.
- Mục huynh!
Thiên Vũ đi trên đường, cười nói:
- Mục Vân lĩnh ngộ đan đạo một đường mạnh hơn chúng ta lĩnh ngộ, thực sự để người thổn thức. –
- Chỉ là tại hạ có một chuyện không rõ, nếu luận đến thượng phẩm thánh đan, tuyệt phẩm thánh đan, ta kém hơn Mục huynh, thế nhưng Thiên Vũ tự hỏi hiểu rõ hạ phẩm thánh đan như lòng bàn tay, thế nhưng vì sao, Mục huynh có thể luyện chế ra mười tám đường đan văn, mà Thiên Vũ, tối đa cũng chính là cửu văn thôi.
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Thật ra luyện đan, một phương diện giảng cứu là thiên phú, thiên phú của ngươi hiển nhiên rất tốt, chỉ là, bị trói buộc.
- Bị trói buộc?
- Còn mời chỉ giáo!
Thiên Vũ hơi sững sờ.
- Thiên hạ đại đạo, từ kiếm đạo, đến đao đạo, thương đạo, đạo pháp khác biệt, thế nhưng trăm sông đổ về một biển, bản thân ta là một kiếm khách lĩnh ngộ kiếm tâm, thế nhưng ngươi có thể từng gặp, kiếm khách nào lĩnh ngộ kiếm tâm là dựa vào con đường của người khác đến?
- Từ kiếm ý đến kiếm thế, lại đến kiếm tâm, kiếm ý cùng kiếm thế, có khả năng do người khác chỉ đạo, có thể một bước đi tới, thế nhưng kiếm tâm, lại cần tự mình đi suy nghĩ, đi lĩnh ngộ.
- Luyện đan cũng là như thế, nhất đến thập phẩm đan dược, người khác dạy ngươi, là ngươi sẽ làm được, thế nhưng ý nghĩ của ngươi cũng bị giam cầm.
- Mà thánh cấp đan dược, cần không chỉ là dạy bảo, càng là áo nghĩa mình lĩnh ngộ, liên quan tới bản chất đan dược, thí dụ như luyện Bồi Linh Đan, Quả Nguyên Thủy và Linh Tú Thảo thêm hai phần, thế nhưng tại sao lại thêm hai phần mà không phải ba phần? Biết nó như thế, biết nó vì sao, mới là bản chất của luyện đan.
- Nếu không, ngươi có từng nghĩ tới, ba ngàn tiểu thế giới, thánh cấp đan dược ngàn ngàn vạn vạn loại, đan phương những đan dược này là ai khai sáng ra? Người luyện đan sư thứ nhất rõ ràng không có sư phụ?
Nghe lời Mục Vân nói, Thiên Vũ ngốc tại chỗ.
Cố thủ quy tắc có sẵn, không muốn phát triển.
Mục Vân giáo huấn rất đúng, nói rất đúng, những đạo lý này, rất dễ dàng để người hiểu rõ, thế nhưng toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới, lại có bao nhiêu thánh đan sư thật sự chuẩn bị tự hành sáng lập đan phương?
Nhìn Thiên Vũ suy nghĩ xuất thần, Mục Vân thở ra một hơi.
Những lời này là hắn nói sao?
Dĩ nhiên không phải.
Cho dù là chính Mục Vân, hiện tại cũng chưa nắm giữ năng lực một mình sáng tạo đan phương, ngược lại là nữ sư phụ xinh đẹp kiếp trước kia của hắn có bản sự này, bất quá vị sư phụ kia thế nhưng là tiên đan sư, tồn tại vấn đỉnh ngàn vạn đại thế giới.
Bất quá, lấy sư phụ trước kia ra trang bức, loại cảm giác này vẫn rất không tệ.
- Thiên Vũ huynh!
- A! Nga, thật có lỗi, Mục huynh không hổ là tuyệt phẩm thánh đan sư luyện chế mười tám đường đan văn, Thiên Vũ thành tâm bái phục.
- Khách khí!
Mục Vân đương nhiên không biết, lời dạy bảo sư tôn hắn quanh năm nhắc đến ở trong mắt Thiên Vũ, lại như một tiếng chuông lớn cảnh tỉnh người trong mộng.
Toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới, cho dù đỉnh tiêm luyện đan sư, ai dám nói mình có thể tùy tiện khai sáng Đan phương một thánh Đan.
Phần lớn là con đường người trước kia đi thôi, thậm chí bởi vì sư tôn lo lắng đệ tử có hơn mình mà giấu dốt, cho nên kỹ thuật luyện đan một đời không bằng một đời, rất nhiều đan phương đều xói mòn.
- Mục huynh, lần này gia gia chuẩn bị Hư Tiên đan cho ngươi là Bách Khiếu Ích Nguyên Đan, Hư Tiên đan dù sao không phải bên trong ba ngàn tiểu thế giới luyện chế ra đến, dùng một cái, thiếu một khỏa, đáng tiếc.
Thiên Vũ vừa nói xong gấp gáp nói tiếp:
- Thật có lỗi, Mục huynh, ta cũng không phải nói cho ngươi đáng tiếc, mà là chỉ...
- Ta hiểu rõ!
- Ai, thật ra ta có đệ đệ, tên Thiên Vô Viêm, Mục huynh hẳn nghe qua danh tiếng của hắn, trước kia, Vô Viêm có lòng dạ cùng khí độ giống như Mục huynh, chỉ tiếc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận