Vô Thượng Thần Đế

Chương 785: Kiên Quyết Không Quỳ

Dùng Thiên Bảo các, Thiên Đan tông, Vạn Trận tông tam đại thế lực hợp lực, thế mà đều không thể tìm ra.
Vạn Đạo Phu quả thực gấp thành con kiến bên trên nồi lẩu.
Chỉ là mấy ngày, Mục Vân một mực đóng chặt cửa phòng, không để bất kỳ kẻ nào tiến vào bên trong gian phòng.
Vạn Đạo Phu chưa bao giờ thấy qua Mục Vân ra khỏi phòng, đương nhiên cũng không biết, tình huống Vương Tâm Nhã hiện tại đến cùng như thế nào, Tông chủ Vạn Trận tông như hắn cũng căn bản không biết.
Điểm này để hắn rất phiền muộn.
- Mục Vân, Huyền Vô Tâm đến rồi.
Bảo Linh Nhi khẽ mỉm cười nói:
- Xem ra, tìm ngươi đến bán đan dược.
- Bán đan dược?
Mục Vân cười lạnh:
- Hắn đưa ra đan dược hay Cửu Biện Hoa Liên, ta ngược lại muốn nhìn thử.
Mục Vân muốn nhìn, Huyền Vô Tâm đùa nghịch trò gian gì.
- Ha ha, đây không phải Mục đại sư sao? Thế nào tiều tụy như vậy?
Huyền Vô Tâm nhìn Mục Vân ha ha cười nói:
- Mục đại sư lừng lẫy nổi danh thế mà lại có một ngày tiều tụy như thế, khó có thể tưởng tượng.
Bên trong đại sảnh Thiên Bảo các, trong tích tắc Huyền Vô Tâm nhìn thấy Mục Vân, cao giọng quát.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của mọi người bên trong đại sảnh ngưng tụ tới.
- Huyền Vô Tâm, ngươi có chuyện gì? Không có chuyện, đừng chậm trễ thời gian của ta.
Bộ dáng Mục Vân nhìn qua rất tiều tụy, mà lại rất lo lắng, tựa hồ căn bản không nguyện ý phản ứng Huyền Vô Tâm.
- Đương nhiên có chuyện.
Huyền Vô Tâm tự đắc nói:
- Nghe nói Mục đại sư đang cầu mua Cửu Biện Hoa Liên, vừa hay ta ở chỗ này có, không biết Mục đại sư có muốn mua?
- Ngươi có?
Nghe đến lời này, cả người Mục Vân triệt để bị trấn trụ.
Mà giờ phút này, đám người bên trong đại sảnh cũng triệt để sửng sốt. Bọn hắn thế biết, trước đó Mục Vân thế đã nói, hai ngàn vạn thượng phẩm linh tinh mua Cửu Biện Hoa Liên, hiện tại là Huyền Vô Tâm đưa tới.
Mà bên trên đấu giá hội trước đó, là Huyền Vô Tâm tiêu tốn hai ngàn vạn thượng phẩm linh tinh cho Mục Vân.
Lần này ngược lại rất có ý tứ.
- Ngươi coi trọng, đây chính là Cửu Biện Hoa Liên.
Trong lòng bàn tay Huyền Vô Tâm xuất hiện một nhánh hoa.
Cửu Biện Hoa Liên, hoa thành chín cánh, cánh hoa màu lam, tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, chính là Cửu Biện Hoa Liên không thể nghi ngờ.
- Hai ngàn ức thượng phẩm linh tinh, ta mua.
Ngay khi nhìn thấy Cửu Biện Hoa Liên, hô hấp Mục Vân trở nên dồn dập.
- Không không không, ta là người bán, để ta làm chủ mới đúng.
Huyền Vô Tâm lắc đầu, nói:
- Mục Vân, không phải ngươi luôn miệng nói đối địch với Huyền Không sơn sao? Vậy hôm nay, Cửu Biện Hoa Liên, ta có thể cho ngươi, hai ngàn ức thượng phẩm linh tinh, cộng thêm ngươi, Mục Vân, giờ khắc này, quỳ xuống dập đầu ba cái cho ta, đồng thời nói rõ, không dám tiếp tục cùng Huyền Không sơn là địch.
Vừa dứt lời, Huyền Vô Tâm tìm một cái ghế, khoan thai ngồi trên ghế, nhìn Mục Vân, lộ ra tiếu dung.
Mệnh của Vương Tâm Nhã, Mục Vân nguyện ý xuất ra hai ngàn ức thượng phẩm linh tinh, đủ để nhìn ra địa vị Vương Tâm Nhã trong lòng Mục Vân.
Huyền Vô Tâm hôm nay không chỉ để Mục Vân biết, đồ mà Huyền Vô Tâm hắn muốn, một phân tiền không tốn, đều có thể đạt được, càng muốn để Mục Vân biết, người đắc tội Huyền Không sơn, đều đáng chết.
Giờ phút này, hắn chỉ còn chờ Mục Vân quỳ xuống, khẩn cầu hắn, cầu hắn bán Cửu Biện Hoa Liên cho.
Khẩn cầu dạng này, không quá phận.
Đối với Huyền Vô Tâm hắn mà nói, không có để Mục Vân đi chết, đã là ban ân cực lớn.
- Huyền Vô Tâm, ngươi đừng quá mức.
Mục Vân tức giận nói:
- Hai ngàn vạn thượng phẩm linh tinh, ta có thể cho ngươi, thế nhưng quỳ xuống, ngươi nằm mơ.
- Ồ?
Huyền Vô Tâm giễu cợt:
- Thật không quỳ.
- Tuyệt đối không thể!
Mà lúc này, Vạn Đạo Phu đứng bên cạnh Mục Vân lại bắt đầu lo lắng.
Cửu Biện Hoa Liên, thế nhưng là mệnh của Vương Tâm Nhã, Mục Vân vì tôn nghiêm mình có thể không quỳ, thế nhưng hắn không thể nhìn mặc kệ.
Mục Vân có thể không để ý mệnh Vương Tâm Nhã, hắn không thể không cố.
- Mục Vân, chỉ là quỳ xuống, lại có thể đổi về một mạng của Tâm nhi, quỳ đi.
Vạn Đạo Phu lo lắng nói, râu ria đều dựng lên.
- Tuyệt đối không thể!
Mục Vân thủy chung bất vi sở động, ngạo nghễ nói:
- Để ta quỳ xuống, Huyền Vô Tâm, ngươi suy nghĩ nhiều!
Mục Vân vừa dứt lời, mọi người xung quanh lại nghị luận ầm ĩ.
Rất nhiều người đã nhận được tin tức, Mục Vân vì chữa bệnh cho Vương Tâm Nhã, mới cầu mua Cửu Biện Hoa Liên, thế nhưng Mục Vân không nguyện ý quỳ xuống, Vương Tâm Nhã chết chắc.
- Mục Vân, ngươi đến cùng muốn làm gì? Ngươi không muốn cứu Tâm nhi sao?
Vạn Đạo Phu quả nhiên còn gấp hơn Mục Vân.
- Ta muốn cứu, thế nhưng ta không muốn quỳ xuống dập đầu hắn!
Mục Vân cứng rắn nói.
- Ngươi...
- Ngược rất kiên cường.
Huyền Vô Tâm biết, Mục Vân không có Cửu Biện Hoa Liên không thể nào cứu Vương Tâm Nhã, đứng trước mặt Mục Vân, Huyền Vô Tâm ha ha cười nói:
- Ngươi thật không quỳ xuống?
- Thật!
- Tốt!
Ngữ khí Huyền Vô Tâm băng lãnh.
Bàn tay nắm chặt Cửu Biện Hoa Liên, răng rắc một tiếng vang lên, Cửu Biện Hoa Liên bị giật xuống một, hóa thành bột phấn, biến mất không thấy gì nữa.
- Ngươi xác định sao? Mục Vân!
- Xác định!
Trong lúc Huyền Vô Tâm cười lạnh, lần nữa vứt xuống một cánh hoa.
Chỉ là Mục Vân vẫn thờ ơ.
Mắt thấy một cánh hoa cuối cùng trong tay mình sắp nát, Mục Vân không nóng nảy, thế nhưng Huyền Vô Tâm lại gấp gáp.
Chỉ còn lại một cánh hoa, Mục Vân thế nào còn bình tĩnh như thế?
- Mục Vân, ngươi suy nghĩ cho kỹ, đây chính là cánh thứ chín cuối cùng, Vương Tâm Nhã có thể không chịu đựng nổi, một cánh cuối cùng của hoa này, ngươi không muốn, Vương Tâm Nhã chết chắc.
- Không nhọc ngươi hao tâm tổn trí, để ta quỳ xuống, tuyệt không có khả năng.
Nghe lời Mục Vân, Huyền Vô Tâm triệt để sửng sốt.
Mục Vân không phải người bạc tình bạc nghĩa.
Hắn sao lại bình tĩnh như thế?
- Tốt, ngươi rất tốt, ngươi đã không nguyện ý, vậy ta sẽ không ép buộc ngươi.
Huyền Vô Tâm hừ lạnh một tiếng, bóp nát một cánh hoa cuối cùng hóa thành bột phấn.
- Đừng!
Mục Vân không có mở miệng, mà Vạn Đạo Phu bên này lại triệt để trợn tròn mắt.
Xong đời rồi!
Hết thảy đều xong đời rồi!
Mệnh đồ đệ bảo bối của mình, không còn nữa.
- Mục Vân, ngươi đang làm gì! Chỉ là quỳ xuống mà thôi, làm sao không thể? Đồ đệ của ta, Tâm nhi, sư tôn có lỗi với ngươi, nam nhân ngươi thích, là người bạc tình bạc nghĩa.
Vạn Đạo Phu phù phù một tiếng ngồi dưới đất, nước mắt nước mũi chảy dài, thương tâm không thôi.
Hắn xem Vương Tâm Nhã như nữ nhi của mình mà đối đãi, giờ phút này nhìn thấy hi vọng cuối cùng bị phá nát, sao lại không thương tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận