Vô Thượng Thần Đế

Chương 786: Hai Bàn Tay Giáo Huấn.

- Sư tôn, ngươi đang làm gì thế?!
Nhưng mà ngay phút này, một tiếng nói kinh ngạc vang lên.
Thời khắc này Vạn Đạo Phu nào còn có một chút tư thế Tông chủ Vạn Trận tông, hoàn toàn giống như một vị phụ thân đang khổ sở vì mất đi nữ nhi.
- Tâm nhi?
Nhìn thấy Vương Tâm Nhã, Vạn Đạo Phu triệt để trợn tròn mắt.
- Tâm nhi, ngươi, ngươi không sao?
- Ta có thể có chuyện gì!
Vương Tâm Nhã mỉm cười, nhìn Vạn Đạo Phu nói:
- Sư tôn, ngài khóc cái gì, ta không phải rất tốt sao?
Ánh mắt Vạn Đạo Phu đờ đẫn, nhìn Vương Tâm Nhã, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Ngẩn người, ánh mắt của hắn rơi trên người Mục Vân.
Nhìn Mục Vân tràn đầy kinh ngạc.
- Tiểu tử ngươi làm cái quỷ gì?
Vạn Đạo Phu nổi giận mắng.
- Ta không có làm cái quỷ gì, ta ra giá hai ngàn ức thượng phẩm linh tinh mua Cửu Biện Hoa Liên, nhân gia không bán, chỉ thế thôi.
Mục Vân khoát khoát tay, bất đắc dĩ nói.
- Không phải ngươi nói cần Cửu Biện Hoa Liên sao?
- Trước đó là cần, thế nhưng có cao nhân xuất thủ, Tâm nhi khỏi bệnh, hiện tại không cần.
Mục Vân bất đắc dĩ nói:
- Ai, lúc đầu ta nghĩ, Tâm nhi khỏi bệnh, cũng không cần Cửu Biện Hoa Liên, thế nhưng có người đi ra bán, ta trước đó đã nói ra ngoài, không mua cũng không tiện, thế nhưng ta ra giá hai ngàn ức, nhân gia nhất định phải để ta quỳ xuống, ta vốn không quá cần, còn bảo ta quỳ xuống, ta làm gì đi mua, trừ phi đầu bị lừa đá.
Mục Vân bất đắc dĩ lại để đám người triệt để trợn tròn mắt.
Vương Tâm Nhã... Đã khỏe!
Đây coi là chuyện gì?
Mục Vân đã chữa khỏi cho Vương Tâm Nhã, cho nên hắn không cần Cửu Biện Hoa Liên, khó trách, khó trách Mục Vân tự tin, nhất quyết không quỳ.
Đám người hiểu rõ tình huống, nhưng Huyền Vô Tâm lại triệt để ngốc.
Không cần... Không cần...
- Không có khả năng!
Huyền Vô Tâm đột nhiên quát:
- Làm sao nàng có thể không cần Cửu Biện Hoa Liên, kia rõ ràng là Phệ Tâm Cổ, chỉ có Cửu Biện Hoa Liên mới có thể giải, làm sao ngươi có thể chữa khỏi!
- Nga, nguyên lai Huyền công tử biết Phệ Tâm Cổ, ta rất buồn bực, trận pháp tranh tài, sao lại xuất hiện Phệ Tâm Cổ loại cổ trùng này?
- Mục Vân, ngươi âm ta, ngươi cố ý, ngươi cố ý âm ta!
Sắc mặt Huyền Vô Tâm dữ tợn, nhìn Mục Vân, oán hận nói.
Không thu hồi được hai ngàn ức thượng phẩm linh tinh, lần này ngược lại tổn thất Cửu Biện Hoa Liên kỳ dược bực này, sao hắn lại có thể nuốt được cơn tức khí này.
Quả thực mất cả chì lẫn chài.
Mục Vân đã sớm tính xong hết thảy, cho nên hắn căn bản không lo lắng, dù mình hủy Cửu Biện Hoa Liên, hắn cũng không lo lắng.
- Ta âm ngươi?
Mục Vân khẽ nói:
- Ngươi hạ độc Tâm nhi, muốn dùng Cửu Biện Hoa Liên uy hiếp ta, chỉ đổ thừa ngươi quá đần, đầu óc nước vào, lòng tham không đủ.
- Ngươi muốn chết!
Nhìn thấy Mục Vân vũ nhục mình, Huyền Vô Tâm tâm cao khí ngạo, chỗ nào chịu đựng được.
Quát khẽ một tiếng, phóng tới Mục Vân.
- Huyền Vô Tâm, ngươi đủ rồi!
Vạn Đạo Phu ở một bên lại nhìn không được, bước ra một bước, khí thế hùng hồn áp chế Huyền Vô Tâm không cách nào phản kháng.
- Huyền Không sơn quả nhiên càng ngày càng làm càn, cũng dám hạ độc thủ hạch tâm đệ tử Vạn Trận tông ta, hôm nay, ta thay thế Thiên Chủ Huyền Thiên các ngươi giáo huấn ngươi một chút.
Vạn Đạo Phu dù sao cũng là Tông chủ Vạn Trận tông, vừa rồi bởi vì quá thương tâm, có phần thất thố, nhưng bây giờ hoàn toàn là một bộ thượng vị giả, nhìn Huyền Vô Tâm, quát.
- Ngươi giáo huấn ta, ngươi dựa vào cái gì giáo huấn ta.
Sắc mặt Huyền Vô Tâm phát lạnh, căn bản không sợ.
- Làm càn!
Vạn Đạo Phu bị tiểu bối xem thường, làm sao có thể chịu đựng được, bàn tay đánh ra.
Bộp một tiếng vang lên, toàn bộ thân thể Huyền Vô Tâm quay ba vòng tại chỗ, một cái răng bị đập nát, một bên gương mặt nháy mắt sưng lên.
- Ta hôm nay giáo huấn ngươi, Huyền Thiên lão già kia có thể làm gì được ta?
Trong lúc Vạn Đạo Phu nói chuyện, lại vung lên một cái tát.
Trong khoảnh khắc, hai bàn tay đập Huyền Vô Tâm tuấn tú thành đầu heo.
- Xâu xâu...
Miệng Huyền Vô Tâm bị đánh thành một đường nhỏ, triệt để trợn tròn mắt.
- Ngươi nói cái gì?
Nhìn sắc mặt Huyền Vô Tâm biến trắng, cả người sưng to, Vạn Đạo Phu phủi phủi tay nói:
- Khó mà nói lời thật à? Có đang mắng ta? Lão phu hôm nay để ngươi biết, cái gì gọi là tôn kính trưởng bối.
- Vạn tông chủ, làm gì tức giận như thế.
Chỉ là ngay tại giờ phút này, cửa vào Thiên Bảo các, một bóng người bất ngờ xuất hiện.
Chính là Huyền Ngọc Đức.
- Hừ!
Nhìn thấy Huyền Ngọc Đức chạy đến, Vạn Đạo Phu mở miệng nói:
- Huyền Ngọc Đức, hảo hảo quản giáo hậu bối Huyền Không sơn ngươi, bọn hắn ở địa phương khác như thế nào ta mặc kệ, thế nhưng Vạn Trận tông ta còn không có luân lạc tới mức đệ tử Vạn Đạo Phu ta sắp bị người ta giết, ta còn nén giận.
- Thật có lỗi, Vô Tâm hơi kiêu ngạo một chút, ta nhất định mang về quản giáo chặt chẽ.
- Hừ!
Vạn Đạo Phu xoay người sang chỗ khác, hừ hừ.
- Được rồi, sư tôn, bây giờ ta không sao, không cần tức giận!
Vương Tâm Nhã như nữ nhi nhu thuận, xoa xoa ngực Vạn Đạo Phu, cười nói:
- Ngài nhìn ta bây giờ không phải rất tốt à?
- Ngươi đó!
Vạn Đạo Phu tức giận hừ hừ khiển trách:
- Mục Vân, tên tiểu tử thối nhà ngươi, chữa khỏi Tâm nhi, cũng không nói cho ta, làm hại lão phu vừa rồi thất thố.
- Tiền bối, ngài không thất thố, ta làm sao biết, ngài nhìn trúng Tâm nhi, hay là nhìn trúng trận đồ trong tay nàng?
- Ngươi ngươi...
Vạn Đạo Phu chỉ vào Mục Vân, giận không kềm được.
- Ta cho ngươi biết, Mục Vân, tiểu tử ngươi cả ngày gây ra đại họa, Tâm nhi hiện tại phải theo ta về Vạn Trận tông, trừ phi ngươi có thể phát triển Huyết Minh thành trận thế như Vạn Trận tông.
- Có hơn Vạn Trận tông, đây không phải dễ như trở bàn tay?
Mục Vân nhếch miệng, im lặng nói.
- Ngươi...
- Hảo, sư tôn, chớ quấy rầy, đầu ta có chút choáng, muốn nghỉ ngơi một chút.
- Tốt tốt tốt, không nháo nữa, ngươi nghỉ ngơi trước, sư tôn về tông môn xử lý một ít chuyện sau khi tranh tài trận đạo, lại nói chuyện với ngươi.
- Ừm!
Nhìn thấy Vương Tâm Nhã bình yên vô sự, Vạn Đạo Phu cũng triệt để yên lòng.
- Sư tôn này của nàng thật có ý tứ, xem ra thực tình quan tâm nàng.
- Đó là đương nhiên!
Vương Tâm Nhã kiêu ngạo nói:
- Sư tôn đối đãi ta rất tốt, coi ta như nữ nhi, mà tam thập tam thiên Bách Trận Đồ, ta đều cho từng người sư tôn xem, chỉ là hắn không có cách nào lĩnh ngộ, cho nên hắn căn bản sẽ không có ý đồ gì với ta.
- Nha!
Cũng không phải Mục Vân lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà việc quan hệ đến Vương Tâm Nhã, hắn không thể không cẩn thận từng li từng tí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận