Vô Thượng Thần Đế

Chương 788: Liên hợp chặn lại (2)

- Thắng thúc thúc!
Nghe đến lời này, Huyền Vô Tâm vui mừng, đột nhiên cười ha hả.
- Thắng thúc thúc đến, vậy chuyện này dễ làm.
- Ngươi cho rằng chỉ có Cực Vũ Thắng?
Huyền Ngọc Đức cười lạnh:
- Cực Vũ Thắng thân là một trong tứ đại hộ pháp Huyền Không sơn chúng ta, lần này đến đây, chuyên môn kiềm chế Diệp Thu bên người Mục Vân, người này thâm bất khả trắc, chỉ sợ chỉ có hộ pháp mới là đối thủ của hắn.
- Còn có người nào?
- Còn có mười vị hạch tâm trưởng lão Huyền Không sơn ta được phái ra, lần này Mục Vân hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Tốt!
Huyền Vô Tâm oán hận nói:
- Ta muốn hắn chết!
Ngày đó ở trong Thiên Bảo các, hắn bị Vạn Đạo Phu đánh hai bạt tai trước mặt mọi người, mất hết mặt mũi.
Vạn Đạo Phu, hắn đương nhiên không dám ghen ghét, thế nhưng Mục Vân, hắn nhất định không bỏ qua.
- Ngươi yên tâm đi, lần này, hắn chạy không thoát!
Huyền Ngọc Đức thở ra một hơi:
- Tam thúc ngươi chết trong tay Diệp Thu, phụ thân ngươi lần này kiên quyết sẽ không bỏ qua cho Mục Vân, cùng với Diệp Thu bên cạnh hắn.
Thật ra Huyền Ngọc Đức hiểu rõ, thực lực Diệp Thu bên người Mục Vân thâm bất khả trắc, chỉ sợ đã bước vào đến cảnh giới sinh tử phiêu miểu - sinh tử thất trọng, cho nên, Huyền Không sơn mới sợ ném chuột vỡ bình, không dám đối phó Huyết Minh.
Cường giả sinh tử thất trọng, rất khó bị giết chết.
Một khi để Diệp Thu chạy mất, cho dù diệt Huyết Minh, Diệp Thu tạo thành uy hiếp cho Huyền Không sơn cũng rất lớn.
Cho nên hiện tại Mục Vân ngược lại trở thành tồn tại Huyền Không sơn muốn động mà sợ ném chuột vỡ bình.
Lần này là một cơ hội khó được.
Nếu để cho Mục Vân trở lại Lạc Hồn đảo, kia mới thật sự là cá về đại hải, muốn đối phó hắn thì cần cân nhắc đối mặt ngàn người trước kia của Huyền Không sơn.
Không có người nào rõ ràng hơn Huyền Ngọc Đức, gần ngàn người trước kia của Huyền Không sơn, trong lòng bọn họ hiện tại tràn đầy cừu hận Huyền Không sơn, chỉ sợ giống như đại dương mênh mông.
Nhưng dù sao ngàn người kia trước đó đều là đệ tử hoặc trưởng lão Huyền Không sơn, thực lực cao cường, muốn diệt sát tất cả. Khó!
Mà vấn đề càng khó khăn chính là, một khi ngày sau Huyết Minh trưởng thành, ngàn người ghen ghét Huyền Không sơn, thế tất sẽ khiến cho toàn bộ Huyết Minh cừu hận Huyền Không sơn.
Huyền Không sơn, làm sao cho phép uy hiếp như thế tồn tại trên đời.
Từ Trung Thiên thành chạy tới Lạc Hồn đảo, dùng hành trình đám người hiện tại, mười ngày đầy đủ.
Mười ngày này, đi đường bộ tốn hao bảy tám ngày, chỉ là bảy tám ngày này, một đoàn người chạy đi một đường, căn bản không gặp được một tia nguy hiểm.
Nhưng càng như thế, càng để Mục Vân hiểu rõ.
Những người kia không có động thủ ở đoạn đường phía trước, cuối cùng, nhất định chuẩn bị động thủ phía trên đường biển.
Tỉ mỉ nghĩ lại cũng quả thật như thế.
Phía trên đường biển, khoảng cách Trung Vực đã là một đoạn khoảng cách rất dài, mà còn ở trên mặt biển, dễ dàng che giấu tất cả vết tích nhất.
Ngày thứ tám, đám người rốt cục đạp lên hành trình đại hải.
Chỉ là lần này, Mục Vân cũng không có lựa chọn để mọi người ngự không phi hành, mà là ngồi thuyền.
Thuê một chiếc cự hạm vài trăm mét, Mục Vân lưu loát tiến về phía Lạc Hồn đảo.
Có việc, tránh là tránh không xong, chẳng bằng đối mặt chính diện.
Trên mặt biển bình tĩnh, vùng biển này là một mảnh đá ngầm khu, ở trên mặt biển đều có đá ngầm nhọn đầu lộ ra, thậm chí còn có rất nhiều hòn đảo lớn nhỏ.
Mà dưới mặt biển lại là bãi đá vụn, không cẩn thận, rất có thể thuyền sẽ va phải đá ngầm.
Đi đến một vùng biển này, khoảng cách Lạc Hồn đảo đã chỉ có một ngày hành trình.
Nhưng, nhìn mặt biển bình tĩnh phía trước, hai mắt Mục Vân lại lộ ra một vòng hàn mang.
- Ngừng thuyền!
Mục Vân đột nhiên không hiểu thấu hô.
- Ngừng thuyền? Vì cái gì? Phía trước cũng không có nguy hiểm gì.
Đám người có phần không hiểu.
Mục Vân hơi xoay người, nhìn Diệp Thu.
Diệp Thu bá một tiếng, biến mất không thấy tăm hơi.
Sau một khắc, Diệp Thu đã xuất hiện phía trước thuyền ngàn mét.
- Mở!
Đấm ra một quyền, Diệp Thu thực lực cỡ nào, một quyền kia khiến cho nước biển quét ra, cuốn lên bầu trời, hình thành một đầu Thủy Long.
Mà Thủy Long kia điên cuồng gầm thét, vọt thẳng đâm đến chỗ năm dặm phía trước con thuyền.
Rầm rầm rầm...
Trong chốc lát, vị trí năm dặm phía trước thuyền nhìn như bình tĩnh trong khoảnh khắc xuất hiện từng cảnh trí kỳ quái.
- Sát trận!
Thấy cảnh này, Vương Tâm Nhã hơi ngưng lại.
Sớm đã có người thiết hạ sát trận ở chỗ này chờ đợi bọn hắn.
- Nên đến, tóm lại cũng sẽ đến.
Mục Vân mỉm cười, nhìn về phía trước nói:
- Chỉ là muốn nhìn, nghênh đón chúng ta, là trận thế thật lớn cỡ nào.
Sát trận bị lực lượng một quyền Diệp Thu cưỡng ép hiện ra nguyên hình.
Tiếng bá bá bá trong khoảnh khắc vang lên, trong lúc nhất thời, trên dưới một trăm bóng người chăm chú quay xung quanh chỗ thuyền của mọi người.
- Mục Vân, ngươi chạy không thoát!
Trong chốc lát, một tiếng quát đinh tai nhức óc vang lên.
- Huyền Vô Tâm!
Nhìn bóng người quen thuộc kia, Mục Vân mỉm cười.
- Ngươi cho rằng chỉ có Huyền Không sơn ta muốn đưa ngươi vào chỗ chết sao?
Huyền Vô Tâm quát to:
- Trợn to mắt chó của ngươi nhìn, thấy rõ ràng, có bao nhiêu người muốn để ngươi chết.
Bá bá bá...
Huyền Vô Tâm vừa dứt lời, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
- Hàn Doãn trưởng lão!
Người tới chính là Hàn Doãn xuất hiện trong phòng đấu giá.
Phó cung chủ Cửu Hàn thiên cung.
- Hàn Doãn trưởng lão, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
Giọng nói Tần Mộng Dao đầy băng lãnh.
- Mộng Dao, nể mặt chúng ta đều là người Cửu Hàn thiên cung, chỉ cần Mục Vân giao ra một mảnh long lân cho ta, ta có thể bỏ qua hắn một mạng, mà cái chết của Hàn Thiên Vũ, Cửu Hàn thiên cung cũng sẽ không so đo.
Mặt Hàn Doãn không biểu tình, tuyên bố.
- Hàn Thiên Vũ là tự mình muốn chết, hắn không muốn giết Vân lang, Vân lang cũng sẽ không ra tay với hắn!
Tần Mộng Dao hỏi:
- Cung chủ đâu? Ta muốn gặp cung chủ!
- Ngươi có thể gặp hắn, thế nhưng ngươi trước phải theo ta trở về.
Tiếng nói Hàn Doãn băng lãnh, tràn ngập lãnh khốc vô tình.
- Người Cửu Hàn thiên cung, từng người đều như trứng ướp lạnh, từng câu từng chữ nói ra lạnh như băng, giống như thi thể.
Mục Vân đứng ra, nhìn Hàn Doãn, cười lạnh:
- Cửu Hàn thiên cung Hàn Thiên Vũ, hắn muốn giết ta, thực lực không đủ bị ta giết, chuyện này, không phải bản thân ta muốn gây ra, ngươi tìm đến ta phiền phức, ta cũng không muốn giải thích, mà, ta càng sẽ không sợ.
Sợ!
Cái chữ này chưa hề xuất hiện qua bên trong thế giới quan của Mục Vân.
Có việc, không phải sợ thì có thể tránh khỏi.
Thí dụ như hiện tại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận