Vô Thượng Thần Đế

Chương 789: Lộ diện

- Người đều nói minh chủ Huyết Minh cuồng vọng tự đại, lôi kéo gần ngàn người Huyền Không sơn, liền xem mình như cự phách một phương, quả thật như thế.
Giờ khắc này, trong đám người, một tiếng đùa cợt đột nhiên vang lên.
- Tam thúc!
Nhìn thấy trung niên nam tử nói chuyện, tiếng Chu Á Huy mang theo một tia bi thống.
- Chu Thiên Sinh ta nào nuôi nổi chất tử có tiền đồ như ngươi.
Chu Thiên Sinh! Tam gia Chu gia!
- Tam thúc.
Chu Á Huy nhìn tam thúc trước kia xem mình như con, vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn dù cho hết hi vọng Chu gia, thế nhưng chí ít có ít người bên trong Chu gia, trong lòng của hắn thủy chung mang tưởng niệm thật sâu.
Thế nhưng không nghĩ tới, hôm nay đụng phải Chu Thiên Sinh, thế mà lại là cảnh tượng như vậy.
Mà hiển nhiên, Chu Thiên Sinh, đại biểu Chu gia, giờ phút này liên thủ cùng Huyền Không sơn.
Cho dù biết mình bị Huyền Không sơn độc hại, Chu gia vẫn lựa chọn liên thủ với Huyền Không sơn.
Chu Á Huy thầm hận.
- Á Huy ca, bị nhốt mấy chục năm, thế giới bên ngoài, sớm đã thay đổi!
Một thanh niên bên người Chu Thiên Sinh cười nói:
- Hiện tại Chu gia không còn cần một Chu Á Huy chống lên mặt bàn.
- Chu Dục, ngươi nói như thế, không sợ ta giết ngươi sao?
Chu Á Huy oán hận nói.
Năm đó Chu Dục đi theo bên cạnh hắn, vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, Chu Á Huy coi hắn như thành thân đệ đệ đối đãi.
Có ai nghĩ được hôm nay, hai cha con Chu Dục sẽ trở mặt không quen biết.
- Giết ta? Ngươi cho rằng ta là loại ngu ngốc như Chu Khiếu kia?
Chu Dục cười nhạo:
- Bằng ngươi? Hiện tại không xứng!
- Xứng hay không, ngươi nói không biết được.
Chu Á Huy sâm nhiên cười một tiếng, muốn giết ra.
- Chu Á Huy, đừng xúc động!
Nhìn thấy Chu Á Huy xông ra, Mục Vân biến sắc.
- Lãnh Kiếm tiên sinh!
- Ừm!
Lãnh Kiếm từ trước đến nay kiệm lời cũng xông ra, nghênh đòn Chu Thiên Sinh sau lưng Chu Dục.
- Mục Vân, ngươi xem một chút, ngươi bị người hận cỡ nào!
Huyền Vô Tâm cười lạnh:
- Ta chỉ nói là liên thủ giết ngươi, Chu gia, Cửu Hàn thiên cung, Lâm gia, Kim gia, Thạch gia, thế lực từng người đều đến đây, mệnh của ngươi, rất nhiều người muốn.
- Muốn, ngươi cũng phải có mệnh cầm mới được.
Chỉ là Huyền Vô Tâm vừa dứt lời, một tiếng quát mang theo nồng đậm sát ý đột nhiên vang lên.
Người tới một thân váy dài màu đen, dáng người mỹ lệ đều bị váy dài mảnh khảnh bao phủ, lồi lõm tinh tế.
Tóc dài như thác nước tản ra ở sau ót, váy dài màu đen trống rỗng chợt hiện mấy phần quạnh quẽ cùng cao ngạo.
Ngũ quan xinh xắn hỗn hợp với nhau cấu thành một bức hoạ mỹ diệu giống như tiên nữ hạ phàm, cho người ta một loại cảm giác cực kì hư ảo.
- Nữ tử thật đẹp!
Nhìn người nọ, Huyền Vô Tâm không khỏi tán thán.
- Tiêu Doãn Nhi!
Nhìn thấy bóng người kia, Mục Vân hơi ngưng lại.
Giờ khắc này Tiêu Doãn Nhi hoàn toàn khác biệt với thời điểm hắn ở Nam Vân Đế Quốc nhìn thấy, không chỉ là bề ngoài càng thêm xuất trần, mà khí chất cũng đã thay đổi.
So với lúc ở Trung Châu, Tiêu Doãn Nhi trở nên càng thêm thánh khiết, để người khó mà sinh ra lòng làm bẩn.
- Ta nên gọi cô là Doãn Nhi, hay là thiếu thánh nữ.
Nghe đến lời này, thân thể Tiêu Doãn Nhi trì trệ, trên mặt lộ ra một tia hồng nhuận.
- Ta thích ngươi gọi ta là Doãn Nhi.
- Doãn Nhi tỷ!
Vương Tâm Nhã không khỏi lên tiếng:
- Lúc này tựa hồ không phải thời điểm liếc mắt đưa tình với Vân lang nha!
Nghe được bên trong lời Vương Tâm Nhã nói mang theo trêu tức, Tiêu Doãn Nhi đỏ mặt, hoàn toàn không có quạnh quẽ cùng cao ngạo như vừa rồi.
- Mục Vân, không nghĩ tới ngươi sắp chết đến nơi còn có thể diễm phúc không cạn.
- Người đáng chết là ngươi mới đúng.
Tiêu Doãn Nhi nhìn Huyền Vô Tâm, nói:
- Huyền Không sơn bắt đi đệ tử Huyền Nguyệt thánh địa ta, tiến hành kế hoạch Huyết thi của các ngươi, vẫn cần cho Huyền Nguyệt thánh địa ta một lời giải thích mới đúng.
- Bàn giao? Được!
Huyền Vô Tâm bước ra một bước, cười nói:
- Thánh nữ băng thanh ngọc khiết, gả cho Huyền Vô Tâm ta, Huyền Không sơn cùng Huyền Nguyệt thánh địa chính là giao hảo trăm năm, đương nhiên không tồn tại chuyện Huyền Không sơn ta bắt đi Thánh nữ Huyền Nguyệt thánh địa ngươi.
- Cuồng vọng!
Tiêu Doãn Nhi tuyệt không mở miệng, cô gái che mặt phía sau nàng lại hừ lạnh:
- Huyền Không sơn, những năm này thật sự càng ngày càng phách lối.
- Vân thánh sứ, lão phu nghe nói thánh pháp ngươi khá có thành tựu, hôm nay đến chiếu cố ngươi như thế nào?
- Bằng ngươi? Còn chưa xứng!
Nhìn Huyền Ngọc Đức, ngón tay ngọc Vân thánh sứ bắn ra từng đoàn, lực lượng thánh khiết, tầng tầng lớp lớp.
- Vân di cẩn thận!
Nhìn thấy Vân thánh sứ xông ra, Tiêu Doãn Nhi vội nói.
- Không nghĩ tới, ngươi còn có thể kéo động người Huyền Nguyệt thánh địa tới giúp, Mục Vân, ngươi rất đáng gờm.
Huyền Vô Tâm khẽ nói:
- Mười vị trưởng lão, Mục Vân kẻ này, tâm tư ác độc đối với Huyền Không sơn ta, hắn đáng chết, làm phiền mười vị trưởng lão động thủ giết hắn.
- Được!
Tiếng bá bá bá vang lên, sau lưng Huyền Vô Tâm, mười vị hạch tâm trưởng lão Huyền Không sơn nháy mắt giết ra.
- Giao cho chúng ta!
Vạn Lịch, Thiên Hỉ, Lãnh Nhược Phong ba vị trưởng lão tam đại tông môn trong khoảnh khắc giết ra nghênh địch.
Lần này bọn hắn được phái tới trên danh nghĩa là bảo hộ môn hạ đệ tử, thế nhưng trên thực tế cũng là một loại bảo hộ của tam đại tông môn dành cho Mục Vân.
- Không tệ lắm!
Nhìn thấy Mục Vân có thể kéo động đông đảo người đến bảo hộ hắn, Huyền Vô Tâm sinh lòng đố kị.
Bọn hắn dựa vào cái gì đi bảo hộ Mục Vân?
Dựa vào cái gì gặp Huyền Không sơn, không quỳ xuống đất cầu xin tha thứ?
- Không sai còn ở đằng sau đâu!
Mục Vân cười lạnh:
- Huyền Vô Tâm, chúng ta làm một trận chân chính đi, ngươi dám không?
- Ha ha, lời này, ta đang muốn hỏi ngươi, chỉ sợ ngươi chống đỡ ta không được mấy chiêu.
- Ngươi yên tâm, độc của Tâm nhi đã được giải, thế nhưng tội lỗi của ngươi, không phải hai bạt tay có thể bù đắp.
Mục Vân vừa dứt lời, nháy mắt giết ra.
Mà cùng lúc đó, các võ giả Lâm gia, Kim gia, Thạch gia còn dư cũng giết tới.
Lần này, các đại thế lực liên thủ xuất động toàn bộ cường giả, đều là phía trên Vũ Tiên cảnh ngũ trọng.
Nhất là mười vị hạch tâm trưởng lão.
Hạch tâm trưởng lão Huyền Không sơn, mỗi một người đều là tồn tại cường đại lĩnh ngộ không gian thời gian lực lượng.
Một hơi xuất hiện mười người, cho dù Mục Vân mang theo mấy vị trưởng lão, một lúc sau, cũng căn bản khó mà chống đỡ.
- Đụng đến sư tôn ta, đáng chết!
Diệp Thu thấy cảnh này, bước ra một bước, nhìn mười vị trưởng lão, bọn họ nhìn lại người này lại nháy mắt cảm giác như có gai ở sau lưng.
- Diệp Thu, hồi lâu không gặp!
Chỉ là, khi Diệp Thu vừa mới bước ra một bước, bên trong hư không, một tiếng cười đạm mạc lại đột nhiên vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận