Vô Thượng Thần Đế

Chương 79:

Nhưng, còn chưa đợi mọi người nhìn sang và kinh ngạc, lại là một trận vù vù và đinh theo sát vang lên.
Diệu Tiên Ngữ cũng đã thành công!
Hai người cơ hồ hoàn thành trong cùng một lúc, về thời gian, Uông Vân Kỳ nhanh hơn một chút.
Dù sao trong cơ thể nàng chứa thú hỏa, tốc độ luyện đan thật sự sẽ nhanh hơn Diệu Tiên Ngữ một bước.
- Không nghĩ tới ngươi có thể nhanh như vậy luyện chế ra đan được, thế nào, là tứ khiếu hay ngũ khiếu?
Uông Vân Kỳ nhìn Diệu Tiên Ngữ, châm chọc nói.
Bản thân nàng dung hợp thú hỏa, nên tốc độ hoàn thành sẽ nhanh hơn Diệu Tiên Ngữ, chỉ vì nàng ta bắt kịp thời gian luyện đan của mình, nên đan dược khẳng định là không bằng chính mình.
Đối với cái này, Diệu Tiên Ngữ cũng không giải thích.
Ánh mắt rơi vào trong trên thân đám người Mục Vân, Diệu Tiên Ngữ mỉm cười, tràn đầy tự tin.
- Mở lò!
Cuối cùng, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, hai lò luyện đan, bắt đầu từ từ mở ra.
Đạo sư nghiệm đan đi đến trước đan lô của Uông Vân Kỳ, lấy ra một viên Thất Khiếu Thư Mạch Đan màu sắc trong suốt.
Giờ phút này, giữa sân mọi người đều nín thở.
- Uông Vân Kỳ chọn luyện chế Thất Khiếu Thư Mạch Đan, cuối cùng luyện chế ra thành phẩm lục khiếu!
Nương theo âm thanh của đạo sư nghiệm đan rơi xuống, toàn bộ quảng trường nháy mắt sôi sục lên.
Lục khiếu!
Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ hiện tại Uông Vân Kỳ, ít nhất là tồn tại luyện đan sư nhất phẩm đỉnh cấp, mà thời gian nàng dung hợp thú hỏa còn chưa đến một tháng.
Chỉ sợ không được bao lâu nữa, nàng có thể bước vào đến hàng ngũ luyện đan sư nhị phẩm.
Luyện đan sư nhị phẩm mười sáu tuổi, ngẫm lại đều để người ta kích động, thành tựu của Uông Vân Kỳ là không thể đo lường trong tương lai.
- Lục khiếu...
Nghe được âm thanh đạo sư tuyên bố, Uông Vân Kỳ thở ra một hơi.
Lục khiếu đã là cực hạn của nàng sau khi dung hợp thú hỏa, mặc dù không có đến thất khiếu, có chút tiếc nuối, thế nhưng đã đủ xài trong cuộc thi này, có thể thắng được trận này.
Đạo sư nghiệm đan buông xuống đan dược, đi về phía trước.
Giờ phút này, đám người lần nữa an tĩnh lại, nhìn hành động của đạo sư nghiệm đan.
Lần này, Diệu Tiên Ngữ bất luận nhìn thế nào đều sẽ nhất định thua.
Luyện chế ra lục khiếu đan dược, nàng đã chậm một bước so với Uông Vân Kỳ, nhất định là thua. Trừ khi nàng luyện chế ra thất khiếu đan dược, có khả năng sao?
Không thể nào!
Thất khiếu đan dược chỉ có luyện đan sư nhị phẩm có thể luyện chế ra, điểm này, Diệu Tiên Ngữ vô luận như thế nào cũng không thể nào thắng.
Trận đấu này, Diệu Tiên Ngữ thua!
- Diệu Tiên Ngữ luyện chế Thất Khiếu Thư Mạch Đan là... Thất khiếu!
Cái gì?
Thất khiếu?
Chỉ sau một khắc, thời điểm đạo sư nghiệm đan nói câu này, ở hội trường trong nháy mắt yên tĩnh như chết.
- Không thể nào!
Uông Vân Kỳ bước một bước thật dài, xông lên phía trước, nhìn viên đan dược trong tay đạo sư nghiệm đan, rất lâu, nàng cũng không nói nên lời.
Thất khiếu, thật là thất khiếu!
Diệu Tiên Ngữ lại có thể luyện chế ra thất khiếu Thất Khiếu Thư Mạch Đan, đây chẳng phải là nói rõ, nàng đã là một luyện đan sư nhị phẩm.
Trời ơi!
Toàn bộ võ trường ồn ào, sôi trào một trận.
Luyện đan sư nhị phẩm chỉ mới mười sáu tuổi, tồn tại này ở trong toàn bộ Nam Vân Đế Quốc chính là thiên tài.
- Trận đấu thứ nhất, Diệu Tiên Ngữ thắng!
Nương theo lời của đạo sư nghiệm đan rơi xuống, đám người vẫn còn đang kinh ngạc, tin tức này thực sự quá mức rung động, trong lúc nhất thời, bọn hắn căn bản không cách nào tiếp nhận.
- Uông Vân Kỳ, luyện đan cũng không phải so ai có thiên phú hơn, ai càng thêm xuất sắc hơn!
Diệu Tiên Ngữ mở miệng nói:
- Chẳng lẽ đạo sư của ngươi không có dạy bảo ngươi, dược liệu là vật sống, đan dược cũng là vật sống, việc luyện đan sư làm chỉ là cho dược liệu một bộ dáng, để bọn chúng biến thành một bộ dáng khác, một bộ dáng càng thêm xinh đẹp chói mắt!
Lời nói vừa rơi xuống, Diệu Tiên Ngữ quay người đi xuống lôi đài.
Dược thảo là vật sống, đan dược cũng là vật sống...
Nghe được lời này, sắc mặt của Uông Vân Kỳ trắng bệch, ngẩng đầu ánh mắt nàng nhìn Mục Vân ngồi ngay thẳng dưới lôi đài.
Nàng vốn là luyện đan sư nhất phẩm, nên hiểu rõ muốn bước vào nhị phẩm khó đến cỡ nào.
Nhưng Diệu Tiên Ngữ đã làm được, nàng tự hỏi thiên phú không kém Diệu Tiên Ngữ bao nhiêu.
- Là tên kia sao?
Uông Vân Kỳ nhìn Mục Vân, nghi ngờ trong lòng.
- Thật xin lỗi, Điêu đạo sư, ta thua!
Đi đến trước người Điêu Á Đông, Uông Vân Kỳ cúi đầu xuống, hổ thẹn nói.
Nàng đúng là thua, dù nàng đã dung hợp thú hỏa, nhưng thua Diệu Tiên Ngữ.
- Không có việc gì, ai cũng không biết, Diệu Tiên Ngữ lại đã bước vào đến hàng ngũ luyện đan sư nhị phẩm, ngươi thua không oan!
Trên mặt Điêu Á Đông không có chút rung động nào, an ủi.
Chỉ là Uông Vân Kỳ nhìn thấy bộ dáng Điêu Á Đông mặt không đổi sắc, nàng mới càng cảm thấy đáng sợ.
Đây là thời điểm Điêu đạo sư làm cho người ta kiêng kị và sợ hãi nhất!
- Không có chuyện gì!
Điêu Á Vân đi ra phía trước, vỗ bả vai Uông Vân Kỳ nói:
- Còn có hai trận, Tề Minh và Mặc Dương, tất nhiên sẽ thua không thể nghi ngờ!
Ba trận tranh tài, nhất định phải ba trận toàn thắng, mới có thể tính là Mục Vân thành công tấn cấp đạo sư trung cấp.
Trận đấu thứ nhất, Diệu Tiên Ngữ chiến thắng, điểm này thực sự là ngoài dự đoán của mọi người.
Nhưng hai trận tiếp theo, đám người lại cảm thấy nhàm chán.
Tề Vân là thiên tài luyện khí của Tề gia ở Bắc Vân thành, hắn chỉ mới mười sáu tuổi đã là phàm khí sư, mà lại có thể luyện chế phàm khí thượng phẩm.
Tiềm lực như vậy, Tề gia nhất định là đối xử như hòn ngọc quý trên tay.
Nhưng Tề Minh lại là không có chút tiếng tăm nào, chỉ là con một nhà rèn sắt ở phường thị phía tây Bắc Vân thành.
Thợ rèn và luyện khí sư, địa vị là một cái trên mặt đất, một cái trên trời!
Mà lại Mặc Dương và Điêu Á Vân, hai người này có thể nói là hoàn toàn không cùng trên một cấp bậc.
Một người là phế vật, một người là võ giả thiên tài, giữa hai người, thực sự là không thể so sánh!
- Trận thứ hai, so đấu luyện khí, Tề Vân và Tề Minh!
Đạo sư phán định đi đến lôi đài, giờ phút này, hai lò luyện đan đã được mang xuống dưới, mà trên lôi đài lại xuất hiện hai lò luyện khí.
Đủ loại kiểu dáng kim loại, cũng được mang lên lôi đài.
Thu hút sự chú ý của người khác trận đấu này kém xa trận trước.
Bởi vì dù sao Tề Vân là thiên chi kiêu tử hiện nay của Tề gia, mà Tề Minh, phụ thân hắn là thiên tài hai mươi năm trước, nhưng bây giờ lại người này không đáng một đồng.
Mà Tề Minh càng yên lặng, không có danh tiếng nào ở Bắc Vân học viện.
Ngược lại, Tề Vân thường xuyên tu sửa phàm khí cho học viên, luyện chế phàm khí, rất là nổi tiếng.
- Cuộc tỷ thí này, Tề Vân trước đó đã có thể luyện chế ra phàm khí thượng phẩm, Tề Minh, nếu như ngươi không thể luyện chế ra phàm khí thượng phẩm, như vậy tranh tài không cần tiến hành, trực tiếp phán Tề Vân thắng!
- Ta có thể!
Tề Minh nhìn Tề Vân đối diện, hơi mở miệng, trên mặt hắn đã chảy ra mồ hôi.
Chỉ là ánh mắt hắn rơi vào trên thân Mục Vân dưới đài, trong nháy mắt, Tề Minh cảm giác toàn thân trên dưới đều được tiếp thêm lực lượng, hắn không thể làm cho sư phụ mất mặt.
- Có thể?
Tề Vân nghe được lời của Tề Minh, cười lạnh nói:
- Tề Minh cũng không cần đóng vai anh hùng, nếu không thì đến khi luyện khí luyện đến một nửa, thất bại, vậy coi như rất mất mặt!
- Ha ha...
Bạn cần đăng nhập để bình luận