Vô Thượng Thần Đế

Chương 790: Cực Vũ Thắng

Trong nháy mắt tiếng kia vang lên, tất cả mọi người cảm thấy trong lòng xiết chặt.
- Cực Vũ Thắng!
Nhìn người nọ, toàn bộ thân thể Diệp Thu đột nhiên run rẩy.
Cực Vũ Thắng!
Đúng, Cực Vũ Thắng!
Nghe được lời Diệp Thu, Mục Vân đột nhiên nghĩ đến cái tên này.
Hắn rốt cục hiểu rõ, vì cái gì ngày đó ở chỗ sâu trong địa tâm Trung Châu đại lục, đến Huyết Kiêu mộ địa, khi nhìn thấy người nọ sẽ có một loại cảm giác quen thuộc.
Cực Vũ Thắng vạn năm trước vẻn vẹn chỉ là một đời thiên tài của Huyền Không sơn mà thôi.
Mà bây giờ, dung mạo cùng bộ dáng của Cực Vũ Thắng đã phát sinh biến hóa rất lớn, hắn mới không có nhận ra.
Thế nhưng giờ phút này, khi nghe Diệp Thu hô ra tên, hắn đột nhiên nghĩ đến người này.
- Diệp Thu, ngươi như vạn năm trước, vẫn không thay đổi.
- Thế nhưng ngươi lại già hơn vạn năm trước quá nhiều.
Hai tay Diệp Thu nắm chặt, nhìn Cực Vũ Thắng, thấp giọng nói:
- Vạn năm trước, ta không bằng ngươi, vẫn phải dựa vào mấy người sư tôn xuất thủ tăng thể diện cho ta, nhưng bây giờ đã vạn năm sau, Cực Vũ Thắng, ngươi đáng chết, người Huyền Không sơn, đều đáng chết.
- Chẳng lẽ, cũng bởi vì chúng ta giết Huyết Kiêu?
- Chẳng lẽ còn không đủ?
Cực Vũ Thắng ha ha cười nói:
- Huyết Tôn mạnh mẽ, chúng ta như thế nào có thể giết chết hắn? Chỉ có thể nói, chuyện ngươi biết vẫn quá đơn thuần.
- Đơn thuần?
Lần này, mở miệng lại là Mục Vân.
- Cực Vũ Thắng, ngươi nói cho ta biết, năm đó các ngươi như thế nào giết Huyết Kiêu? Dùng thực lực của hắn, các ngươi làm sao có thể giết hắn? Chỉ có có thể là người ngàn vạn đại thế giới trợ giúp các ngươi? Là ai? Là Cửu Nguyên tiên môn, hay Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn?
- Ừm?
Vừa nghe Mục Vân nói lời này, ánh mắt Cực Vũ Thắng nhìn sang Mục Vân lại đột nhiên thít chặt.
- Ngay từ đầu, ta chỉ nghĩ rằng Diệp Thu vạn năm chưa xuất hiện, sớm nên bị tôi luyện không có huyết tính, thế nhưng không nghĩ tới, bị ngươi dẫn đầu, thế mà trung thành cảnh cảnh với ngươi.
Cực Vũ Thắng lạnh lùng nói:
- Mục Vân, Vân tôn giả vạn năm trước đến cùng có quan hệ gì với ngươi?
- Nếu không, ngươi làm sao có thể biết Cửu Nguyên tiên môn cùng Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn của ngàn vạn đại thế giới.
Cực Vũ Thắng không thể không kinh ngạc.
Hắn vạn năm trước chỉ là tương đương với Huyền Vô Tâm hiện nay, là một đệ tử xuất sắc của Huyền Không sơn.
Nhưng bây giờ, hắn là một trong tứ đại hộ pháp Huyền Không sơn.
Quyền cao chức trọng, gần với Thiên Chủ Huyền Không sơn.
Nhưng bên trong toàn bộ Huyền Không sơn, cao thủ nhiều như mây, thế nhưng có thể tiếp xúc đến cấp độ này, bất quá rải rác mấy người.
Mục Vân là một võ giả đến từ địa phương nhỏ, nương tựa theo thiên phú hơn người có thể có được tu vi cùng lĩnh ngộ như thế đã rất nghịch thiên.
Thế nhưng hắn ngay cả tông môn bên trong ngàn vạn đại thế giới đều biết, cái này quá không hợp thói thường.
- Ta cho ngươi biết, ta, Mục Vân, chính là Mục Vân vạn năm trước kia, Mục Vân để Huyền Không sơn các ngươi mỗi khi nghe thấy là run rẩy như gặp Tu La, Mục Vân làm cho cả ngàn vạn đại thế giới đều nghe đến đã biến sắc.
Câu nói này, Mục Vân giấu ở trong lòng nhiều năm qua, vẫn muốn nói, nhưng một mực không nói ra khỏi miệng.
Hôm nay, đường đường chính chính nói, tâm tình vô cùng thông thuận.
- Ha ha... Ha ha...
Chỉ là nghe thấy Mục Vân nói lời này, Cực Vũ Thắng lại đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, nụ cười kia, càn rỡ cùng tùy ý làm bậy nói không nên lời.
- Mục Vân, ngươi coi ta là tiểu hài tử ba tuổi sao?
Cực Vũ Thắng bĩu môi:
- Ngươi là Vân tôn giả trước kia? Vậy một thân thực lực của ngươi đâu? Bất kỳ vật gì của ngươi đều có thể thay đổi, đáng tiếc, bản chất linh hồn ngươi không có khả năng thay đổi, mà ta không sợ nói cho ngươi biết, Mục Vân ngàn vạn đại thế giới, vị Vân tôn giả cao ngạo ngày xưa sáng lập Vân Minh kia sớm đã bị các môn phái vây công chém giết trong khi tìm kiếm bảo vật, người kia, đã triệt để xong đời.
Nghe đến lời này, Mục Vân chỉ cười khổ.
Hắn đương nhiên biết, Cực Vũ Thắng căn bản không có khả năng tin hắn, cho nên hắn mới không kiêng nể gì nói ra miệng, ngược lại có thể bỏ đi suy nghĩ hoài nghi của Cực Vũ Thắng.
Chỉ là lời Cực Vũ Thắng nói ra lại như lộ ra bí mật lớn bằng trời.
Vân tôn giả, đã chết!
Vân tôn giả vạn năm trước tiếng tăm lừng lẫy, thế mà chết tại ngàn vạn đại thế giới.
Tin tức này nếu như khuếch tán ra, toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới, rất nhiều người sẽ triệt để điên.
Đó là một tồn tại như thần thời đại trước kia, là trụ cột tín ngưỡng cùng võ đạo vạn năm qua của rất nhiều người, đó là một truyền kỳ.
Thế nhưng truyền kỳ đã tiêu vong.
Trong lúc đám người chấn kinh chuyện này, Tần Mộng Dao, Vương Tâm Nhã, Tiêu Doãn Nhi ba người lại ngây ra như phỗng.
- Vân tôn giả ngày xưa đến ngàn vạn đại thế giới sáng tạo Vân Minh.
Trong lòng ba nữ giờ khắc này chỉ để lại câu nói.
Ngày xưa Mục Vân không phải sáng tạo Vân Minh ở Trung Châu sao?
Chẳng lẽ, đây vẻn vẹn chỉ là trùng hợp!
Nhất là Tần Mộng Dao!
Nàng và Mục Vân một đường bồi bạn mà đến, thật sâu biết rõ, trước khi Mục Vân mười chín tuổi, một mực là thiếu niên ngây ngốc ngốc ngốc, nhu nhược vô năng, tất cả cải biến đều vào năm ấy.
Tại một năm khi hắn chữa khỏi bệnh cho nàng, hai người hiểu nhau mến nhau yêu nhau.
Mà Mục Vân cải biến cũng là vào năm ấy.
Trong chốc lát, trong lòng Tần Mộng Dao đột nhiên có suy nghĩ.
Mấy ngày trước, Mục Vân đã nói qua với nàng, mình là Tiên Vương trước kia.
Đây hết thảy, nhìn không thể tưởng tượng, thế nhưng hết thảy xác minh lại là tương xứng như thế.
Chỉ là hết thảy, vẻn vẹn chỉ có Tần Mộng Dao một người trước mắt có thể lĩnh ngộ được.
Mặc dù không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng nàng thức tỉnh hồn phách thần thú, tự nhận là không sao, là không thể nào.
Năm đó, ai có thể nghĩ rằng nàng thức tỉnh sẽ là thần thú Băng Hoàng thần phách?
Tính tình Mục Vân trong lúc đó chuyển biến, tăng thêm hắn một đường đi tới, sáng tạo các kỳ tích.
Nhất là tại thời khắc hắn biết Huyết Kiêu bỏ mình, coi trời bằng vung, sáng tạo Huyết Minh, phản kháng Huyền Không sơn.
Loại tâm tình cấp thiết này, nếu không phải bởi vì hắn hận thấu Huyền Không sơn, sao lại vội vã như thế?
Tần Mộng Dao nhìn bóng lưng Mục Vân, đột nhiên phát giác, nam nhân mình yêu thật sâu tựa hồ gánh vác rất nhiều trên người.
- Mục Vân, ngươi sẽ không phải là hắn, thế nhưng người kia chết rồi, ngươi có khả năng nhận được truyền thừa của hắn, mới có thể một bước đi đến hôm nay!
Cực Vũ Thắng mở miệng nói:
- Cho nên ngươi nhất định phải chết, bất kể như thế nào.
- Huyền Không sơn, sẽ không lưu lại bất kỳ mầm tai vạ gì cho mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận