Vô Thượng Thần Đế

Chương 794: Chỉ có chiến

Nếu công kích kia nổ tung lên, hắn sẽ trở thành một tên phế nhân.
Nhưng cần tiêu hóa một lát thì có thể hóa giải công kích kia, chỉ là giờ khắc này, Mục Vân chỗ nào cho hắn cơ hội hóa giải.
Điểm này, quả thật để Huyền Vô Tâm bất ngờ.
Chỉ là Mục Vân bắt lấy Huyền Vô Tâm đánh quay cuồng, triển khai công kích mãnh liệt, sao cho hắn thời gian tiêu hóa.
Nếu Huyền Vô Tâm đến bát trọng cảnh giới, lần này, Mục Vân cho dù dùng hết tất cả vốn liếng cũng không có khả năng bức bách Huyền Vô Tâm thất bại.
Chỉ tiếc, Huyền Vô Tâm không phải.
Mà ba sát chiêu của hắn thì tương đương với an trí một quả bom tại trung tâm trái tim Huyền Vô Tâm, hắn hiện tại chính là muốn một bước công kích cuối cùng dẫn bạo tạc đạn bên trong cơ thể Huyền Vô Tâm, để hắn ốc còn không mang nổi mình ốc.
- Mục Vân, ngươi muốn chết!
Tựa hồ hiểu rõ vì sao Mục Vân sẽ từng bước ép sát, trong lòng Huyền Vô Tâm bắt đầu lo lắng, đao kiếm cùng reo vang, lao thẳng tới Mục Vân.
Hắn hiện tại còn không thể quan bế không gian do Bàn Khai Thiên Địa tạo thành, nếu không những công kích kia không đợi đến lúc bị hắn triệt để tiêu hóa, sợ rằng sẽ dẫn bạo hắn.
Mà Mục Vân công kích căn bản không cho hắn thời gian đi tiêu hóa.
Chỉ có triệt để đánh bại Mục Vân, hết thảy đều sẽ không còn vấn đề.
- Không phải ngươi muốn cùng ta cứng đối cứng sao?
Mục Vân giễu cợt:
- Hiện tại làm gì mà chạy như chuột? Tới!
- Ngươi cho rằng ta sợ ngươi?
Huyền Vô Tâm tự có ngạo khí của mình, hắn không tin, Mục Vân có thể phá vỡ Bàn Khai Thiên Địa của hắn.
Không gian kia hình thành, vốn vô cùng cứng cỏi, chỉ là một Mục Vân, ngũ trọng cảnh giới mà thôi, tính toán cái gì?
Tiếng đinh đinh đang đang vang lên, hai bóng người ngươi tới ta đi, nháy mắt giao thủ cùng một chỗ.
Chỉ là lần này, Mục Vân cho dù liều mạng để trên người mang thương cũng muốn để Huyền Vô Tâm xuất ra mười thành lực lượng, không để hắn lưu thủ. Hắn có thể cố, thế nhưng Huyền Vô Tâm lại không thể cố.
Bàn Khai Thiên Địa của Huyền Vô Tâm theo giao chiến, tồn trữ công kích càng ngày càng nhiều, tiếp tục như vậy, sớm muộn sẽ khiến cho hắn đùa lửa tự đốt, bị tươi sống kéo chết.
- Đáng ghét!
- Đáng ghét cái gì?
Mục Vân ha ha nói:
- Mua dây buộc mình sao?
- Mua dây buộc mình? Là ngươi mới đúng!
Sắc mặt Huyền Vô Tâm quyết tuyệt, tựa hồ hạ quyết định cái gì đó, nhìn Mục Vân, tràn ngập sát cơ.
Bị một Mục Vân chỉ là Vũ Tiên cảnh ngũ trọng bức thành bộ dáng này, quả thực mất mặt.
Mà Mục Vân như thế nào biết được bí mật Bàn Thiên Kinh của hắn?
Hắn là sau khi tu luyện Bàn Thiên Kinh mới biết được diệu dụng của Bàn Khai Thiên Địa một chiêu này, chính là phỏng đoán Mục Vân không biết, cho nên lúc này mới lấy ra vận dụng, thế nhưng Mục Vân thế nào thấy tựa hồ biết hết nguyên do ở trong đó?
Chỉ là thời khắc này Mục Vân nghiễm nhiên sẽ không nói cho hắn biết đáp án.
Mục Vân căn bản không cho hắn thời gian nghỉ ngơi, vừa dứt lời, lại lấn người mà tới.
Kiếm thuật cao siêu phối hợp với lăng lệ công kích của Mục Vân, Huyền Vô Tâm quả nhiên bị ép đến điên.
- Ngươi muốn chết!
Trong khoảnh khắc, Huyền Vô Tâm đánh ra một kích thoát khỏi Mục Vân công kích, lui ra phía sau vài trăm mét.
- Ngươi muốn chết, ta thành toàn ngươi, Mục Vân!
Sắc mặt Huyền Vô Tâm phát lạnh, phần bụng thế mà xuất hiện một vết máu hình quỷ trảo.
- Nhịn không được sao?
Nhìn thấy U Minh Quỷ Trảo mình trước đó công kích giờ phút này hiển lộ ra, Mục Vân mỉm cười, ngược lại thu hồi trường kiếm.
Hắn ngược lại muốn xem xem, Huyền Vô Tâm tiếp theo sẽ làm như thế nào.
- Đệ tử Huyền Không sơn ta, từng người đều ngàn dặm mới tìm được một, Huyền Không sơn lợi hại, ngươi như thế nào biết?
Trong lúc Huyền Vô Tâm mở miệng, phốc phốc phốc nôn ba ngụm tinh huyết vào trong lòng bàn tay của mình.
Tinh huyết khuếch tán ra xâm nhập vào lòng bàn tay Huyền Vô Tâm.
Mà ngay sau đó, chỉ thấy một đạo huyết mang xuất hiện, trong lòng bàn tay Huyền Vô Tâm xuất hiện một ấn ký kỳ quái.
Ấn ký rơi vào trong lòng bàn tay, năm ngón tay Huyền Vô Tâm hóa thành trảo, thổi phù một tiếng, thế mà chộp một trảo vào tim mình.
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, ngực Huyền Vô Tâm tràn ra máu tươi, bộ dáng rất khủng bố.
- Đây là thứ quỷ gì?
Thấy cảnh này, một số người xung quanh cũng kinh ngạc đến ngây người.
- Thánh thú yêu hồn!
Thiên Vô Viêm thấy cảnh này, sắc mặt trắng nhợt, nhịn không được tự nhủ.
- Mục Vân, ngươi cũng đã biết, kế hoạch Huyết thi của Huyền Không sơn, cũng không phải toàn bộ thất bại, tuy nói không quá thành công, thế nhưng bồi dưỡng được một nhóm thiên tài lớn ưu tú, ta, Huyền Vô Tâm, chính là một người trong số đó, ha ha....
Huyền Vô Tâm cười ha ha, bàn tay từ ngực rơi xuống, máu tươi chảy ngang ngực, tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên.
Một cây!
Hai cây!
Ba cây!
Trọn vẹn ba cây xúc giác lan tràn ra từ bên trong Huyền Vô Tâm ngực.
Ba cây xúc giác kia nhìn qua giống như sừng dê bò, rất cứng rắn.
- Mục Vân, đây là Huyền Vô Tâm ta bằng vào thiên phú của mình, đem thất giai Thánh thú - Tam Giác Hung Linh hỗn hợp vào thân thể mình, hôm nay, ta nói ngươi nhất định chết, ngươi chính là nhất định phải chết.
Huyền Vô Tâm ha ha cười, Tam giác thú lại kéo dài ra ngoài.
Cuối cùng, Tam giác thú tăng trưởng trọn vẹn đến trăm thước, đỉnh kết nối đến một đầu kinh mạch của Huyền Vô Tâm, phiêu phù ở trước người Huyền Vô Tâm.
Nhìn Tam giác thú càng giống như móng vuốt công kích, xúm lại cùng một chỗ.
Chỉ là móng vuốt này không thể nghi ngờ đã mở rộng gấp mấy trăm lần.
Uy lực, đương nhiên không cần phải nói.
- Mục Vân, giết ngươi, ta lười nhác động thủ.
- Phi!
Nghe đến lời này, Mục Vân phi một cái nói:
- Võ giả tu luyện huyết mạch, bằng vào nhận biết huyết mạch của mình, như ngươi như vậy, cưỡng ép cướp đoạt, hỗn hợp tinh huyết Thánh thú khác, thậm chí thần thú với cơ thể mình, cuối cùng đủ khả năng hình thành, bất quá là bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ như trước mắt thôi.
- Ngươi lại nhìn mình bây giờ, còn có một chút hình người sao?
- Ngươi biết cái gì?
Huyền Vô Tâm buồn cười nói:
- Dùng huyết thống Thánh thú để thu hoạch được thực lực cường đại, đợi đến ngày sau thực lực mạnh mẽ, còn cần so đo những thứ này?
- Con đường ngươi đi là một con đường tà đạo.
- Đúng sai, chỉ có người sống sót mới có thể nói chân chính, người đã chết, không có cơ hội nói đúng sai.
- Ngươi nói cũng đúng!
Mục Vân cũng lười nhác dây dưa cùng hắn, vừa sải bước ra, bụi bặm dưới chân bay lên, bay nhảy bay nhảy, bụi bặm này không gió tự bay ngược lại để Mục Vân nhìn qua nhiều hơn mấy phần phong trần mệt mỏi.
Đã như vậy, chỉ có chiến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận