Vô Thượng Thần Đế

Chương 796: Bạch Tuyệt chân chính

Bạch Tuyệt không có vấn đề nói:
- Nhưng là ta mang về, không có ta, Huyền Vô Tâm bị ngươi giết, đao kiếm cùng Hư Tiên đan đều sẽ bị ngươi cướp đi, hai ngàn ức thượng phẩm linh tinh, uổng phí, không phải sao?
- Giỏi tính toán!
Mục Vân thở ra một hơi, nói:
- Nói như vậy, ngươi còn muốn giết ta, sau khi trở về tranh công, đúng không?
- Đúng vậy, ngươi thật thông minh.
Bạch Tuyệt cười cười, đao kiếm trong tay, Hư Tiên đan lại bị hắn để vào trong ngực.
- Ngươi tốt nhất có thể kích thương ta, ta vừa rồi có lý do nuốt vào Hư Tiên đan, Thiên Chủ cũng sẽ không trách tội đối ta.
- Tốt, như ngươi mong muốn.
Trường kiếm Mục Vân cầm phát ra một tiếng ưm, nói:
- Bất quá đả thương ngươi, hay giết ngươi, ta cũng không biết.
- Không sao, ngươi giết không được ta!
Bạch Tuyệt cười hắc hắc, trong đồng tử xuất hiện một tia dâm uế, bước ra một bước, phóng tới Mục Vân.
Thời khắc này Mục Vân trước đó giao thủ cùng Huyền Vô Tâm, rất hao tâm tổn trí phí sức, giờ phút này nhìn thấy Bạch Tuyệt vọt tới, đã có phần có lòng không đủ lực.
Chỉ là giờ phút này đám người gặp chuyện còn nguy hiểm hơn hơn hắn, việc đến giờ phút này, hiển nhiên không phải là thời điểm hắn ngã xuống.
Rút kiếm, giết!
Bạch Tuyệt đã muốn bị thương, vậy sẽ không dùng hết toàn lực.
Hắn cũng không phải không có cơ hội.
- Mục Vân, ngươi tốt nhất làm tổn thương ta hung ác một ít, nếu không, ta không có cách nào trở về giao nộp.
- Tốt! Như lời ngươi nói!
Mục Vân đương nhiên sẽ làm như lời Bạch Tuyệt nói.
- Phá Thiên Kiếm!
Một kiếm triển khai, kiếm tâm cường đại, tịch diệt Quy Khư, trống không mọi vật.
Giờ khắc này Bạch Tuyệt cũng không phải như Huyền Vô Tâm.
Thiên âm Huyền Xà.
Rắn sợ lửa!
Lửa bình thường, đương nhiên không cách nào tổn thương tới Bạch Tuyệt, thế nhưng Mục Vân lần này đúng bệnh hốt thuốc, để cho tam đại thiên hỏa bám vào trường kiếm, khí tức cực nóng tràn ngập ra.
- Ta quản ngươi là Thiên âm Huyền Xà hay Bạch Tuyệt chân chính, lần này, ta sẽ giết ngươi.
Sắc mặt Mục Vân lạnh xuống, hỏa kiếm xuất thủ, hỏa diễm đen nhánh không ngừng nhảy vọt.
Nhìn thấy ngọn lửa kia vọt tới, Bạch Tuyệt tuyệt không ngăn cản.
Phù một tiếng, trường kiếm chui vào đến phần bụng Bạch Tuyệt, xuy xuy lạp lạp, nương theo mùi lấy thịt, không ngừng vang lên.
- Đau!
Bạch Tuyệt nhăn mày, nhìn Mục Vân nói:
- Đau, thật rất đau!
- Đau? Càng đau hơn nữa đây!
Sắc mặt Mục Vân phát lạnh, đánh ra một chưởng, xoẹt một tiếng, một kiếm phân thân thể Bạch Tuyệt một thành hai.
Cả đầu, cũng bị chém ra.
- Còn đau không?
Nhìn thi thể một phân thành hai, Mục Vân lạnh lùng nói.
- Đương nhiên đau!
Chỉ là, thi thể Bạch Tuyệt một phân thành hai nhưng nửa miệng vẫn không ngừng nói chuyện.
- Ngươi cũng đã biết, Thiên âm Huyền Xà nhất tộc ta, phải đi qua một lần sinh tử, đa tạ ngươi, Mục Vân, hiện tại, sinh tử biến của ta đa qua, không còn nguy cơ, mà Hư Tiên đan, cũng thuộc về ta!
Bạch Tuyệt lên tiếng trở nên càng thêm âm trầm.
- Quả nhiên ngươi là Thiên âm Huyền Xà.
- Đó là đương nhiên!
Bạch Tuyệt cười lạnh:
- Nhờ có ngươi, uống vào Bách Khiếu Ích Nguyên Đan, tu vi của ta có thể nâng cao một bước.
- Ồ? Thật sao?
Mục Vân cười lạnh, bàn tay truyền ra một luồng hấp xả lực, cướp đoạt Khai Vân Đao cùng Cửu Nguyên Tiên Kiếm vào trong tay.
- Hư Tiên đan ngươi là tiêu hóa, thế nhưng đao này cùng kiếm này, ta sẽ lưu lại!
- Ngươi nằm mơ!
Ngay tại giờ phút này, thân thể Bạch Tuyệt hợp hai làm một, khe hở dần dần khép lại, lần nữa biến thành hình người hoàn mỹ.
Thế nhưng giữa không trung lại xuất hiện một tấm da người.
Mà giờ khắc này, Bách Khiếu Ích Nguyên Đan, cũng biến mất không thấy gì nữa.
- Ta thấy, ngươi mới là nằm mơ!
Một tiếng quát đột ngột không hề có điềm báo trước vang lên, khiến cho Mục Vân sững sờ.
Tiếng nói kia không phải tới từ người khác, mà đến từ bản thân Bạch Tuyệt!
Tiếng này lại hoàn toàn khác biệt cùng tiếng Thiên âm Huyền Xà lúc trước.
- Thiên âm Huyền Xà, năm đó ta thu phục ngươi đã nghĩ tới sẽ có một màn kia, ngươi rất xảo trá, thế nhưng ngươi dù sao vẫn là ở bên trong thân thể của ta.
Lời này vừa dứt, bàn tay Bạch Tuyệt chụp về phía đầu mình.
Một tiếng ‘bang’ vang lên, trong tay Bạch Tuyệt đột nhiên xuất hiện một luồng hồn phách màu đen.
- Thiên âm Huyền Xà!
Cho tới giờ khắc này, Mục Vân cuối cùng hiểu rõ, trước đó Bạch Tuyệt thua ở trong tay hắn, nhìn, càng giống như một cái bẫy.
Một chiêu trò ẩn tàng cực sâu.
Thoạt nhìn là Thiên âm Huyền Xà lợi dụng Bạch Tuyệt, chiếm cứ thân thể Bạch Tuyệt, thế nhưng trên thực tế lại là Bạch Tuyệt âm Thiên âm Huyền Xà một đao, chiếm nó làm của riêng.
Mà lần này, còn nuốt vào một viên Hư Tiên đan.
- Tiểu xà đầu, thời điểm năm đó ta thu phục ngươi đã tính toán kỹ hết thảy, Hư Tiên đan này, bằng ngươi, cũng xứng uống vào? Mưu toan đăng đỉnh Thánh thú, thành tựu thần thú, giấc mộng của ngươi quá đắt đỏ.
Bạch Tuyệt cười lạnh, bóp chết Thiên âm Huyền Xà.
Mà hai tay của hắn thì mở rộng ra.
Dần dần, một cỗ ba động cường hãn từ bên trong thân thể của hắn tràn ngập ra ngoài.
Không gian quanh mình tại thời khắc này bắt đầu luân hãm.
Mục Vân cảm giác được một cỗ hấp xả lực cường đại, nắm kéo hắn phóng tới bên trong từ trường không gian dùng Bạch Tuyệt làm trung tâm kia.
Lúc này, là cơ hội tốt chém giết Bạch Tuyệt.
Thế nhưng Mục Vân càng hiểu, lúc này, một khi tới gần Bạch Tuyệt, không gian áo nghĩa có thể để cho hắn thịt nát xương tan.
Mục Vân không nguyện ý tới gần Bạch Tuyệt, nhưng Bạch Tuyệt sao lại từ bỏ cơ hội tốt bực này.
Lốp bốp tiếng vang lên, Bạch Tuyệt một bước đi về phía Mục Vân.
Bằng vào Hư Tiên đan, hắn vừa bước vào đến bát trọng cảnh giới.
Không gian lực lượng pháp tắc lúc này là lực lượng thiên địa, hắn có thể dần dần lĩnh ngộ, thế nhưng Mục Vân lại không thể.
Hắn vừa lúc có thể dựa vào thiên địa pháp tắc chém giết Mục Vân.
Chỉ cần Mục Vân dám can đảm làm ra phản kháng, chờ đợi hắn chính là tử vong.
- Dùng Thiên âm Huyền Xà để hoàn thành mình tiến hóa, ngươi ngược lại là một tiểu gia hỏa rất thông minh.
Ngay tại giờ phút này, Mục Vân lui lại một bước, thế nhưng không gian hấp xả lực lại càng ngày càng cường thịnh, một tiếng vang lên, đột nhiên rơi xuống.
Một tiếng nói mang theo trêu tức cùng thong dong.
Một bóng người từ xuất hiện địa phương lời nói kia truyền đến.
- Nhậm Cương Cương!
Nhìn người tới, Bạch Tuyệt biến sắc.
Nghĩ đến Nhậm Cương Cương chỉ là Thiên Mệnh Bảng thứ tư, hắn căn bản không sợ.
Trước đó hắn xếp hạng thế nhưng còn muốn cao hơn Nhậm Cương Cương, sao lại e ngại đối phương.
- Xem ra ngươi đến giúp đỡ Mục Vân?
Bạch Tuyệt cười lạnh nhìn Nhậm Cương Cương:
- Bất quá, thực lực của ngươi tựa hồ yếu một chút!
Bạn cần đăng nhập để bình luận