Vô Thượng Thần Đế

Chương 805: Họ Vu cùng họ Trĩ (2)

Cổ trùng mang theo độc tính trời sinh, cho dù võ giả bên trong Vu tộc nuốt đan dược, độc kia hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ còn sót lại.
- Ngươi chính là thiên tài luyện đan đại sư Vu Vũ một mực luôn mồm nhắc tới?
Trĩ Thiên Thương đứng bên ngoài tổng đàn giờ phút này đi tới, nhìn Mục Vân, khinh miệt nói:
- Nói đi, Vu Vũ cho ngươi chỗ tốt gì, hắn đưa cho ngươi, ta có thể cho ngươi gấp hai lần.
- Ồ? Thật?
Mục Vân nhìn Trĩ Thiên Thương, lòng đầy phản cảm.
Một tư thái mũi chỉa lên trời, giống như ai thiếu hắn.
- Đương nhiên là thật!
Trĩ Thiên Thương ngạo nghễ nói:
- Vu tộc ta chú trọng nhất hứa hẹn.
- Hắn nói ngày sau toàn bộ giao dịch Vu tộc đều do ta điều khiển.
- Cẩu thí!
Nghe đến lời này, Trĩ Thiên Thương mắng:
- Nghĩ hay lắm!
- Vu tộc ta từ trước đó đến bây giờ một mực hợp tác cùng Thiên Bảo các, Ám Ảnh các, Lãm Kim lâu, như thế nào hợp tác cùng tiểu nhân vật địa phương nhỏ như ngươi?
- Nga, ta là tiểu nhân vật, vì sao ngươi không đem cái này tam đại thế lực luyện đan sư mời đến, vì ngươi lão tổ tông chữa thương.
- Ai nói ta không có mời!
Trĩ Thiên Thương nói:
- Xem đây, vị này là luyện đan sư chiêu bài của Lãm Kim lâu - Lạc Tuyết Phi Lạc đại sư! So với hắn, ngươi là cái rắm!
- Nha!
Mục Vân nhìn Lạc Tuyết Phi kia một chút, bộ dáng là rất già, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ hắn cao ngạo, rõ ràng cũng không phải kẻ tốt lành gì.
- Tiểu tử, ngươi gọi Mục Vân?
- Là ta như thế nào?
Lạc Tuyết Phi hừ hừ nói:
- Không phải liền là đoạt quán quân thi đấu Thiên Đan tông thôi à, có gì có thể kiêu ngạo?
Khẩu khí Lạc Tuyết Phi thật lớn.
Mà Mục Vân lần này dù sao cũng do Vu Vũ mời tới, không muốn phát sinh cãi vã, miễn cho để Vu Vũ khó xử.
Mà hắn tới làm sinh ý, vô luận là Vu Vũ hay là Trĩ Thiên Thương, hiển nhiên đều không phải người có quyền nói chuyện bên trong Vu tộc.
Thậm chí Vu Sơn Vũ cùng Trĩ Tiệp vừa mới xuất hiện, Mục Vân luôn cảm giác hai người tuy là Vu chủ cùng Cổ chủ, thế nhưng đoán chừng nói tới nói lui, còn không bằng phụ thân hai người kia.
Mục Vân biết, bên trong Vu tộc, có thể được xưng được Đại vu sư cùng Đại cổ sư, đều là người thân phận cực cao.
Vu Sơn Vũ cùng Trĩ Tiệp vừa rồi hiển nhiên không phải loại người này.
- Ta không có kiêu ngạo, ngược lại có ít người, mũi vểnh lên trời, mình trúng độc cũng không biết.
- Ngươi nói ai trúng độc!
Lạc Tuyết Phi nhìn Mục Vân, ngoài mạnh trong yếu nói.
- Sắp chết đến nơi cũng không biết, ngươi nửa đêm mỗi ngày, vị trí dưới phần bụng trái ba tấc, đau cả đêm, ngủ không yên, mà đầu mi tâm, tại giữa trưa, như là bị kim đâm, mình sắp chết cũng không biết, thế nào chữa bệnh cho người khác.
- Ngươi...
Lạc Tuyết Phi nghe đến lời này, kinh hô một tiếng, kêu đau một tiếng.
Giờ phút này hiện tại chính là giữa trưa, bệnh đau của hắn vừa hay phát tác.
Lúc đầu hắn không muốn đến nơi đây, thế nhưng bị Trĩ Thiên Thương cứng rắn kéo tới, hắn cũng không có cách nào.
Nhưng mà ai biết, phát bệnh.
Vội vàng nuốt vào một viên đan dược, Lạc Tuyết Phi khoanh chân ngay tại chỗ, không tiếp tục để ý Mục Vân.
- Ai, nuốt Dịch Nguyên Đan áp chế thống khổ ở mi tâm, sau khi ăn, thần thanh khí sảng, bất quá đau đầu chuyển hóa thành đau bụng, vẫn muốn nhịn xuống.
- Ngươi...
Nhìn thấy bộ dáng Mục Vân thoải mái, Lạc Tuyết Phi quả thực giận sôi lên.
Mỗi lần mi tâm hắn đau đớn, đúng là nuốt Dịch Nguyên Đan, chuyển thống khổ ở mi tâm đến phần bụng, thế này có thể dễ dàng vượt đi qua một chút.
- Ai, sau khi chuyển dời đến phần bụng, tiếp tục lắng đọng, sau đó ban đêm tiếp tục đau chết đi sống lại, quả thực giống như thần tiên, đau đến nổi chịu quen.
- Ngươi...
Kia Lạc Tuyết Phi đau bụng khó nhịn, giờ phút này nghe Mục Vân nói thế, vài ba câu bại lộ hết thảy của hắn, phun ra một ngụm máu tươi, thế mà hôn mê.
- Chỉ là ngươi còn nói ta kiêu ngạo?
Nhìn thấy Lạc Tuyết Phi đã hôn mê, Mục Vân phi một cái, nói:
- Ta ở trước mặt ngươi, không kiêu ngạo đều không được.
- Mục Vân, nơi này là Vu tộc, không phải ba ngàn tiểu thế giới của ngươi, ngươi bớt ở chỗ này dạng chó hình người kêu to.
Trĩ Thiên Thương quát lạnh.
Lãm Kim lâu cùng Ám Ảnh các một mực làm ăn lui tới cùng Cổ thuật nhất phái bọn hắn, Lạc Tuyết Phi càng là tuyệt phẩm thánh đan sư chuyên môn lưu bên trong Vu tộc, hai câu ba bị Mục Vân nói cho ngất đi, hắn đâu có nhịn được cơn tức.
- Ta không có kêu to, ngược lại là ngươi kêu to mới đúng.
Mục Vân mỉm cười, đáp lại.
Cho đến hôm nay, mặt hàng như Trĩ Thiên Thương thực sự dẫn không dậy nổi lửa giận trong lòng của hắn.
Gia hỏa dạng này, về sau nếu trở thành Cổ chủ phái Cổ thuật, sớm muộn gì cũng xong đời.
- Ngươi muốn chết!
Trĩ Thiên Thương bản thân là cường giả Vũ Tiên cảnh thất trọng cảnh giới, sao không nhìn ra cảnh giới của Mục Vân, bất quá là Vũ Tiên cảnh ngũ trọng, so với hắn thì còn kém xa lắm.
- Muốn chết chính là ngươi mới đúng!
Mục Vân ngang nhiên không sợ, một quyền đối bính.
Phịch một tiếng nổ vang truyền ra, sắc mặt Trĩ Thiên Thương trắng nhợt, đăng đăng đăng không ngừng rút lui.
Ngược lại là Mục Vân, ngạo nghễ đứng tại chỗ.
Đây là tình huống như thế nào?
Thấy cảnh này, mấy vị hộ vệ cũng kinh ngạc đến ngây người.
Thực lực Trĩ Thiên Thương, bọn hắn biết, vị công tử này ở bên trong Vu tộc lan xa cái danh thiên tài, thế nhưng một quyền bị một gia hỏa cảnh giới Vũ Tiên cảnh ngũ trọng đánh bại.
Chẳng lẽ, võ giả ba ngàn tiểu thế giới đều lợi hại như vậy?
- Ngươi muốn chết!
Trĩ Thiên Thương đánh ra một quyền ăn quả đắng, đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.
Chỉ thấy hắn nâng tay, thân thể đột nhiên run run, làn da bên trong bàn tay nâng lên một cái bọc lớn, phù một tiếng, huyết nhục nổ tung.
- Trĩ Thiên Thương, ngươi đang làm cái gì?
Mục Vân còn chưa thấy rõ đó là vật gì, Trĩ Tiệp lắc mình một cái xuất hiện trước người Trĩ Thiên Thương, đè xuống hắc ảnh kia.
- Lại gây chuyện, cút trở về cho ta!
- Phụ thân, hắn...
Mà đổi thành một bên, Vu Vũ đi ra từ bên trong tổng đàn, nhìn Mục Vân nói:
- Mục tiên sinh, ngài không có sao chứ?
- Không sao cả!
- Lão tổ tông muốn gặp ngươi, đi theo ta!
Cái gì?
Lão tổ tông muốn gặp hắn?
Trĩ Thiên Thương nghe thế không khỏi buồn bực.
Hắn lần nào đến đều mang theo Lạc Tuyết Phi, thế nhưng cũng không thấy lão tổ tông một lần.
Thế nhưng lần này, lão tổ tông thế mà nguyện ý gặp hắn, gặp Mục Vân há miệng ra đã cuồng vọng? Dựa vào cái gì!
- Ngươi thành thành thật thật yên tĩnh một hồi cho ta!
Trĩ Tiệp thấy cảnh này, nhịn không được quát:
- Bớt tạo thêm phiền phức cho gia gia ngươi, nếu lão tổ tông cưỡi hạc về trời, nếu gia gia ngươi không thể trở thành Vu Tổ đời mới, ngươi chuẩn bị chờ chết đi!
Chờ chết?
Trĩ Thiên Thương đương nhiên sẽ không chờ chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận