Vô Thượng Thần Đế

Chương 807: Thông Minh

- Thế nào? Ta có phải không có cách cứu hay không?
- Không, không phải!
Bàn tay Mục Vân tiếp tục điều tra, dụng tâm cảm ngộ.
Chỉ là dần dần, hắn phát hiện một tình cảnh quỷ dị.
Mặc dù cả người Vu Tổ nhìn như không có một chút xíu hoạt khí, thế nhưng bên trong một nơi hẻo lánh ở cơ thể hắn ẩn giấu tựa hồ là khí tức sinh mệnh bàng bạc.
Đây quả thực hoàn toàn trái ngược.
Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Mục Vân triệt để mộng!
- Chậm đã!
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, bên trong não hải, Quy Nhất lại đột nhiên mở miệng.
- Trước đừng có gấp!
Quy Nhất nói tiếp:
- Ngươi dùng hai tay thăm dò vào hai bên phần bụng hắn, không được dùng chân nguyên đi thăm dò thân thể của hắn, dùng huyết mạch của ngươi.
- Được!
Mục Vân chậm chạp gật đầu, dựa theo lời Quy Nhất nói mà làm.
Ngay sau đó, một màn như kỳ tích đột nhiên phát sinh.
Bàn tay Vu tổ lúc đầu nâng lên đều cảm thấy tốn sức, thế nhưng giờ khắc này, cánh tay kia trong nháy mắt này lại huy động đương nhiên.
Dần dần, hai tay, hai chân Vu Tổ đều không ngừng động đậy.
- Tiểu hỏa tử, ngươi quả nhiên rất lợi hại!
Cho tới giờ khắc này, Mục Vân rốt cuộc biết là vì cái gì?
Giờ khắc này lại nhìn Vu Tổ hoàn toàn không có cảm giác tiều tụy lười biếng cùng với thoi thóp trước đó, chỉ có vô tận uy áp, dần dần tràn ngập ra.
Dưới uy áp này, Mục Vân chỉ cảm thấy hô hấp đều trở nên khó khăn.
- Ngài giả vờ! Vì cái gì?!
Nhìn Vu Tổ, Mục Vân khó nhọc hỏi.
Từ từ, cảm giác áp bách cường hãn dần dần biến mất, thân thể Vu Tổ lần nữa khôi phục thành trạng thái thoi thóp lúc trước.
- Tiểu hỏa tử, ngươi gọi Mục Vân?
- Không sai, là ta!
- Ha ha, vạn năm trước, cũng có một người gọi là Mục Vân, đi tới qua nơi đây, chỉ là tiếp đãi hắn không phải ta, là Vu Tổ năm đó, mà Mục Vân kia, ngang ngược cướp đi một kiện chí bảo của Vu tộc ta, nói là vì cứu người!
Mục Vân nghe đến lời này, lúng túng nhẹ gật đầu.
Vạn năm trước, hình như hắn thật đã làm qua chuyện như vậy.
Chẳng qua lúc đó là vì chữa bệnh cho Diệp Thu, đi tới Vu tộc, Vu Tổ kia cao ngạo, hắn sốt ruột cứu người, chỗ nào chịu đựng được, đoạt luôn.
- Bất quá người kia năm đó cũng coi như có ơn tất báo, về sau cũng biểu đạt áy náy của mình, đồng thời đưa cho ta Vu tộc một món lễ lớn.
- Một món lễ lớn?
Mục Vân lo sợ bất an ngồi xuống.
Hắn biết, Vu tổ cũng không định giết người diệt khẩu sau khi mình chọc thủng kế hoạch của hắn.
Xem ra muốn nói cho mình nghe chuyện gì đó!
- Không sai, một món lễ lớn, mà phần đại lễ này, là ta phát hiện bên trong Thập Vạn đại sơn, hắn lưu cho chúng ta.
Mục Vân bắt đau khổ suy tư.
Hắn lúc nào đưa cho Vu tộc một món lễ lớn?
- Đến cùng là cái gì?
- Trứng rồng!
Hai mắt Vu Tổ mang theo ánh sáng, đột nhiên nói.
Trứng rồng?
Mục Vân sững sờ, ngay sau đó đột nhiên vỗ đầu một cái.
Bừng tỉnh đại ngộ!
Hắn đột nhiên nhớ lại!
Kia đúng là một món lễ lớn, chỉ là cũng không phải một món lễ lớn hắn đưa cho Vu tộc.
Năm đó hắn vì cứu Diệp Thu, cường hào đoạt chí bảo Vu tộc, mà sau đó vì trả tình, đi vào Thập Vạn đại sơn phát hiện một chỗ mật địa, mà trong vùng đất bí ẩn kia, có một đầu Chân Long đã chết đi đang nằm bên trong.
Mà phía dưới Chân Long bất ngờ có một quả trứng.
Cho dù lúc ấy Mục Vân thông thần đến đây cũng không thể xâm nhập vào chỗ sâu trong tuyệt địa, lấy ra trứng rồng.
Cho nên hắn ra khỏi tuyệt địa, báo với Vu tộc, lưu lại trứng rồng cho bọn hắn.
- Mục Vân kia, chính là Vân tôn giả bên trong ba ngàn tiểu thế giới các ngươi.
Vu Tổ ha ha cười nói:
- Chỉ là, vạn năm qua, bên trong Vu tộc ta, rất nhiều người lòng dạ khó lường, đều muốn tiến vào trong vùng đất bí ẩn kia tìm tìm trứng rồng, thế nhưng đều không ngoại lệ, toàn bộ bỏ mình.
- Cho nên, Vu tổ tiền bối liền phong ấn đáp án, giao cho người bộ lạc trông coi, đã qua mấy ngàn năm, nhưng bây giờ, lại có người muốn bốc lên việc này.
- Ồ? Là ai? Vu Thiên Hành hay Trĩ Điêu?
- Không không không!
Vu Tổ phất phất tay:
- Hai người bọn họ căn bản không biết chuyện này!
Mục Vân đột nhiên cảm thấy một tia âm mưu, hai người bọn họ cũng không biết, vậy Vu Tổ nói việc này với mình là muốn làm gì?
- Thế nhưng bọn hắn không biết, có ít người lại là biết.
Vu Tổ khổ sở nói:
- Hiện tại, nếu như ta thật gần đất xa trời, những người kia chỉ sợ không chỉ thống trị Vu tộc, càng sẽ đi tìm trứng rồng.
- Cho nên ngài giả dạng sắp ngỏm củ tỏi, dẫn dụ bọn hắn đến đoạt trứng rồng?
- Xú tiểu tử!
Vu Tổ cười mắng:
- Ta làm gì giả chết dẫn dụ bọn hắn, bọn hắn không cần ta dẫn dụ, đã nhịn không được.
- Vậy là đang làm gì?
- Ngàn năm qua, đều có người đang tra xét long động, hi vọng tìm tới trứng rồng, ngàn năm qua, bên trong Thập Vạn đại sơn chưa từng có yên tĩnh qua.
Vu Tổ cười khổ nói:
- Chỉ là gần đây, có một vài người tìm được manh mối, chuẩn bị bắt đầu động thủ, ta thuận nước đẩy thuyền, mà thân thể của ta đúng là không được.
Nghe đến lời này, Mục Vân tỉnh táo nhìn Vu Tổ.
Vị này thống trị Vu tộc, sống không biết mấy ngàn năm, vô cùng tinh thông Vu thuật cùng Cổ thuật Vu tộc, càng già đến thành tinh.
Chỉ là nếu so về âm mưu, Mục Vân đương nhiên không sợ hắn, thế nhưng chơi thực lực, chỉ sợ mình trước mặt người này, là một con châu chấu nhỏ yếu đến đáng thương.
- Vu Tổ tiền bối, trên người ngươi đúng là có một chút độc tố, bất quá tiểu tử tự nhận có thể giải khai.
- Ồ?
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Vu Tổ hơi sững sờ, nhìn Mục Vân, mang theo một tia dò xét.
- Chuyện của ngươi, ta trước kia nghe nói qua, hài tử Vu Vũ kia quanh năm ngừng chân bên trong Trung Vực, hiểu rõ những chuyện Trung Vực các ngươi!
Vu Tổ nhìn Mục Vân nói:
- Bất quá, độc trên người ta, không dễ dàng trị liệu như ngươi tưởng tượng.
- Ta biết, bản mệnh cổ trùng ngài nuôi dưỡng chính là Cửu Túc Thần Chu. Loại nhện này, bản thân mang theo độc tính, vô cùng khó chơi, qua nhiều năm như vậy, ngài có thể sống sót, đã là kỳ tích!
- Vậy ngươi...
- Bất quá như tiền bối biết rõ, vạn sự vạn vật tương sinh tương khắc, ngũ hành chi đạo như thế, ngàn vạn đại đạo cũng như thế, chỉ cần tiền bối có thể tìm kiếm được Bích Lạc Hoàng Tuyền Thảo, ta có thể để bản mệnh cổ trùng của tiền bối trung thực lại.
Mục Vân tự tin nói:
- Thậm chí sẽ không ảnh hưởng thân thể của ngài, ngược lại sẽ để tu vi ngài đề thăng rõ rệt.
- Ừm?
Nghe thấy Mục Vân tự tin phát biểu, Vu Tổ ngược lại sững sờ.
- Tiểu tử, ngươi rất thông minh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận