Vô Thượng Thần Đế

Chương 810: Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn

Vu tộc đi qua ngàn vạn năm phát triển, một bộ phận phái cấp tiến vốn đã sớm ngao ngao kêu muốn đi vào đến bên trong hang rồng, tìm tòi hung hiểm.
Chỉ là bị phái bảo thủ một mực áp chế, thủy chung không có được cơ hội.
Mà lần này Vu Tổ tự mình hạ lệnh, vô luận phái bảo thủ hay phái cấp tiến, toàn bộ đều phải nghe lệnh.
Bên trong các bộ tộc lớn đã bắt đầu chuẩn bị.
Quan trọng hơn, Vu Tổ nuốt đan dược Mục Vân luyện chế, mấy năm qua chưa hề xuống giường thế mà bắt đầu xuống giường đi lại.
Một cử động kia càng làm cho một ít chiến sĩ Vu tộc lau mắt mà nhìn Mục Vân.
Nhưng đáy lòng Mục Vân lại tựa như gương sáng.
Trên người Vu Tổ tồn tại ám thương tích lũy, hắn luyện chế đan dược bất quá là cố bản bồi nguyên, đi trừ độc thôi.
Lão già đó cố ý mượn danh khí của hắn biểu hiện ra mình còn có hi vọng, mê hoặc một số người.
Bất quá được Vu tộc chiến sĩ khâm phục, đánh xuống cơ sở cho ngày sau kết giao, Mục Vân cũng lười nhác giải thích.
- Mục Vân huynh!
Vu Vũ nhìn thấy Mục Vân, cười hắc hắc nói:
- Đây là rượu ngon độc hữu mà Vu tộc ta nhưỡng, nếm thử!
Vu Vũ gần đây rất vui vẻ, Mục Vân có thể nhìn ra được.
Bất kể Vu Thiên Hành hay Vu Sơn Vũ, đều rất để ý vị trí Tộc trưởng Vu tộc.
Thế nhưng toàn bộ tâm tư Vu Vũ lại tập trung trên thân thể lão tổ tông của mình.
Hắn đơn giản chỉ muốn để thân thể lão tổ tông mình tốt lên mà thôi.
- Được!
Hai người khoanh chân ngồi xuống, Vu Vũ đổ đầy chén rượu cho Mục Vân, cười nói:
- Đến, chén thứ nhất, ta kính ngươi, đan thuật ngươi thật sự rất thần, lão tổ tông nhiều năm không có xuống giường, ngươi vừa đến, thế mà bắt đầu xuống giường, ta cám ơn ngươi!
- Khách khí!
Mục Vân chắp tay, uống một hơi cạn sạch.
Vu Tổ cũng đa mưu túc trí.
Thân thể của hắn tốt, Mục Vân thành anh hùng, thế nhưng nếu ngày đó ợ ra rắm, Mục Vân biết, chỉ sợ toàn bộ Vu tộc thề không giết mình không bỏ qua.
- Ngươi thế nhưng không biết, lão tổ tông bao nhiêu năm không có xuống giường, hiện tại chiến sĩ bên trong Vu tộc đều gọi hô ngươi là Vu Thần đây!
- Vu Thần?
- Đúng, mấy năm trước, có một vị võ giả thiên phú luyện đan cao tuyệt đến bên Vu tộc chúng ta, à, đúng rồi, là huynh đệ với Vân tôn giả mà Trung Vực các ngươi xưng hô vị kia.
- Huyết Kiêu?
Vu Vũ ha ha cười nói:
- Đúng đúng đúng, chính là hắn, trước kia, hắn cũng tới Vu tộc, mà lại luyện chế đan dược cho Vu tộc ta, chỉ dẫn chúng ta chăn nuôi cổ trùng, chúng ta đều xưng hắn là Vu Thần!
- Về sau thì sao...
- Về sau...
Sắc mặt Vu Vũ ảm đạm nói:
- Về sau Vu Thần rời khỏi Vu tộc, hắn thích vân du tứ phương, thế nhưng về sau, chúng ta biết được tin tức hắn bỏ mình, nếu như không phải Vu Tổ ngăn cản, chỉ sợ chúng ta đã sớm lao thẳng tới Huyền Không sơn.
- Quá đáng hận, không chỉ là người Huyền Không sơn xuất thủ, còn có người mạnh hơn nhúng tay, những người kia, chúng ta căn bản không phải đối thủ.
- Các ngươi gặp qua?
- Ta chưa thấy qua!
Vu Vũ trả lời:
- Bất quá gia gia của ta gặp qua, hắn nói những người kia đều là tiên nhân, rất lợi hại, ngay cả nhân vật như Vu Thần đều bị giết, chúng ta căn bản chính là đi chịu chết, cho nên Vu tộc một mực ẩn nấp bên trong Thập Vạn đại sơn, Huyền Không sơn cũng không dám tới tìm chúng ta gây phiền phức.
- Vậy ngươi có biết những người kia đến cùng là ai?
- Ta nghe gia gia nói qua, từng người bọn hắn mặc trường sam màu trắng, mà trên lưng đều vác kiếm, tự xưng cái gì Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, rất lợi hại!
Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn!
Quả nhiên!
Chén rượu trong tay Mục Vân đột nhiên vỡ nát.
Sau khi hắn năm đó rời khỏi ba ngàn tiểu thế giới, tiến vào ngàn vạn đại thế giới bất quá trăm năm, sáng tạo Vân Minh, thanh danh hiển hách.
Mà sau khi hắn bỏ mình trùng sinh, chính là vạn năm sau.
Tính toán thời gian, Huyết Kiêu bị người giết chết sau khi hắn bỏ mình.
Mục Vân một mực hoài nghi, hiện tại rốt cục có thể chứng thực một cái - Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
- Vân huynh, ngươi thế nào rồi?
- Không sao, chỉ là nghĩ đến tiền bối phong lưu phóng khoáng bực này bị ác nhân giết chết, trong lòng phẫn hận!
Mục Vân khẽ mỉm cười nói.
- Ai nói không phải!
Vu Vũ thở dài:
- Thế giới của võ giả, quyết định bằng thực lực, Vu tộc ta lúc đầu cũng cho rằng thực lực vi tôn, thế nhưng mọi người cũng sẽ không chế giễu những người thực lực yếu, ngược lại sẽ bảo vệ bọn hắn.
- Thế nhưng những năm gần đây, quá nhiều người bên ngoài đến Thập Vạn đại sơn, một số người bên trong Vu tộc cũng thay lòng.
- Ừm!
Mục Vân khẽ thở dài một cái, đứng dậy.
- Võ giả một đường, đúng là thực lực vi tôn, thế nhưng nếu không cách nào bảo trì bản tâm, cũng căn bản không có khả năng trở thành võ giả cường đại, mà khi ngươi có một ngày cường đại đến tình trạng không ai có thể ngăn cản, ngươi có thể đến chế định quy tắc, đến thời điểm đó, công bằng ngươi hi vọng nhìn thấy, cùng những việc làm người vui, liền có khả năng xuất hiện.
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, hai mắt Vu Vũ tỏa sáng, lâm vào trầm tư.
- Lão tổ tông đã truyền đạt mệnh lệnh, mà người chín đại bộ tộc cũng đều tập kết hoàn tất, thế nhưng lão tổ tông nói, còn chưa tới lúc, không biết đang suy nghĩ gì!
Mục Vân không có trả lời Vu Vũ nghi hoặc, bởi vì Vu Tổ đang chờ.
Chờ tất cả mọi người đến, một mẻ hốt gọn.
Mục đích chuyến này của Mục Vân rất đơn giản, trứng rồng, có thể có được, liền lấy, không chiếm được, cũng thôi.
Nhưng lần này đến Vu tộc, xác thực muốn tạo mối quan hệ với bọn họ.
Vu Tổ người này, mưu kế vô song, hắn biết chút tiểu tâm tư của mình giấu không được Vu Tổ, dứt khoát lười nhác giấu.
Bất quá lần này, hai người ngược lại nhất trí đối ngoại.
Các thế lực bên trong ba ngàn tiểu thế giới biết được tin tức này, không thể không tới.
Năm năm không thấy, hắn vẫn dừng lại tại Vũ Tiên cảnh ngũ trọng, thế nhưng những tên kia, không biết hiện tại đến cảnh giới cỡ nào.
Ba ngày sau, Vu Tổ triệt để ra lệnh, cường giả Vu tộc tiến vào bên trong cái hang rồng.
Binh sĩ trùng trùng điệp điệp, trọn vẹn gần ngàn người tiến về sâu trong Thập Vạn đại sơn.
Lần này, Vu Tổ tiến hành quang minh chính đại, không có ý che dấu.
Mục Vân không thể không bội phục lão nhân này, tâm tư kín đáo.
Vu tộc cho dù lén lút tiến vào bên trong hang rồng, cũng không gạt được tai mắt các đại thế lực, chẳng bằng hiện tại quang minh chính đại, mà lại có thể biết, đến cùng sẽ là những thế lực nào muốn nhắm vào long động.
- Ha ha, Vu Tổ, đã lâu không gặp, tinh thần phấn chấn, Lãm Kim lâu ta chúc mừng!
Trong lúc đại bộ đội tiến lên, một tiếng cười ha ha đột nhiên vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận