Vô Thượng Thần Đế

Chương 817: Nghĩ kế

- Mục Vân kẻ này, thủ đoạn xảo trá, nắm giữ kiếm tâm, võ giả phía dưới Vũ Tiên cảnh ngũ trọng, nhất định phải chí ít năm người cùng một chỗ, mà phía trên ngũ trọng, hai người kết bạn, cẩn thận Hồn Tâm Châu của hắn, uy lực bạo tạc vô tận, còn có kiếm tâm của hắn, các ngươi hiểu chưa?
- Vâng!
- Nơi đây có ba lối đi, chỉ có một đầu là tiến vào cửa ra chân chính, các ngươi nhất định vạn phần cẩn thận, gặp được tử lộ, quay người trở về, nhớ lấy, mê cung mang theo Huyễn Sát Trận, ngàn vạn không thể phi hành mà qua, nếu không...
Lâm Chính Anh không có nói nhiều, chỉ giơ tay lên, nắm một tảng đá lớn, cự thạch ầm vang một tiếng bị quăng vào trên không mê cung.
Oanh...
Cơ hồ trong khoảnh khắc, phía trên mê cung, tiếng lốp bốp oanh minh liên tục, đánh cự thạch kia thành bột phấn.
Chính xác mà nói, đến liền bột phấn cũng không còn lại.
Một đám đệ tử trợn mắt hốc mồm, không dám nếm thử.
- Tốt, mọi người chia ra hành động!
Tiếng bá bá bá xé gió lên, trong chớp mắt, nhân mã tam đại gia tộc mỗi người đi một ngả, nhao nhao tiến vào trong mê cung.
Toàn bộ người tam đại gia tộc ôm tâm tư chém giết Mục Vân.
Hư Tiên khí cùng long lân mới là mục đích cuối cùng của bọn họ.
Mục Vân đương nhiên biết điểm này.
Mục Vân liều mạng chạy trốn thỉnh thoảng quan sát trên đỉnh đầu.
Nhìn lôi vân nhấp nhô, e rằng cho dù siêu cấp cường giả cảnh giới Vũ Tiên cảnh thập trọng cũng muốn bỏ mình, Mục Vân cũng không muốn chết.
Mà tam đại gia tộc, mỗi người đều có mục đích riêng, khẳng định sẽ không liên thủ, cho dù phát hiện hắn, cũng không nhất định có thể đồng tâm hiệp lực ứng đối.
Mục Vân tiến vào bên trong mê cung, ánh mắt không có nhìn lên phía trên, ngược lại nhìn vách đá trái phải bên cạnh.
Những vách đá này, bề mặt sáng bóng trơn trượt, như là cái gương, nhưng gõ lên thì lại thùng thùng rung động.
Bàn tay Mục Vân đặt ở trên thạch bích, cảm giác lạnh buốt, lan khắp toàn thân.
Chỉ là dần dần, Mục Vân lại cảm nhận được một tia lãnh khốc từ bên trong lạnh buốt.
Lại nói tiếp, bên trong lãnh khốc thế mà mang theo một tia cực nóng.
- Thật quỷ dị!
Mục Vân buông tay ra, nhìn vách đá, trong lúc nhất thời im lặng, suy nghĩ xuất thần.
Không lâu, hai tay Mục Vân đặt ở trên thạch bích.
Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, chậm chạp tràn ngập, chín khỏa nguyên châu, quay xung quanh thạch bích.
Ông một tiếng đột nhiên vang lên, vội vàng không kịp chuẩn bị, Mục Vân chỉ cảm thấy thân thể lảo đảo, phịch một tiếng, xuyên qua vách đá, đi tới một bên khác vách đá.
Xuyên qua!
Trong chốc lát, Mục Vân đứng tại chỗ, không biết làm sao.
- Diệu!
Thấy cảnh này, Quy Nhất đột nhiên mở miệng:
- Mê cung nơi đây, toàn bộ là vật hư ảo, chính là đại trận bên trong Huyễn Sát Trận, trận pháp bực này, chỉ có thời kỳ viễn cổ mới có thể xuất hiện, quả nhiên diệu.
- Viễn cổ Huyễn Sát Trận?
- Ừm, hết thảy trận pháp này thật ra đều hư ảo, thế nhưng bị người dùng thực lực cường đại ngưng kết thành tồn tại chân thực, mà Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí của ngươi vốn là công pháp thời kỳ viễn cổ di truyền lại, chín loại nguyên khí tụ tập, vừa lúc cùng dung hợp.
Thật ra Quy Nhất còn có một câu chưa nói.
Cũng không phải Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí của Mục Vân dung hợp vách đá, mà bởi vì khí tức Tru Tiên Đồ.
- Đây chẳng phải nói, ta ở chỗ này tùy ý đi ngang qua?
- Ngươi còn không quá đần.
Quy Nhất hừ hừ, không lên tiếng nữa.
Mục Vân không thèm để ý, trên hai tay, chín khỏa nguyên cầu lại lần nữa xuất hiện.
Chín khỏa nguyên cầu bám vào trên vách tường, nháy mắt, bóng dáng Mục Vân xuất hiện bên trong một thông đạo.
Như thế, chẳng phải mình chỉ cần đi dọc theo một phương hướng, nhất định có thể ra ngoài?
Đối với người khác mà nói, lag mê cung, đối với hắn mà nói, chẳng qua là màn cửa sổ nhiều nhất khép hờ mà thôi.
Bằng vào điểm này, hắn có thể hoàn toàn đi trong mê cung, mà không mất phương hướng.
khóe miệng Mục Vân dần dần toát ra vẻ tươi cười, tuyệt không rời đi.
Trò hay vừa mới bắt đầu, hắn sao có thể gấp gáp rời đi.
Mục Vân không xác định nhìn về phía trước, mở miệng nói:
- Quy Nhất, ngươi xác định vách đá này chỉ có một mình ta có thể có thể xuyên qua?
- Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, đừng nói ba ngàn tiểu thế giới, cho dù ngàn vạn đại thế giới, cũng chỉ có ngươi một người nắm giữ, ngươi yên tâm đi!
Quy Nhất không nhịn được nói:
- Căn bản không có người có thể phá vỡ vách đá này, trừ phi là thần tiên.
- Tốt!
Mục Vân vừa dứt lời, ánh mắt âm trầm, nhìn toàn bộ mê cung.
- Lâm Khánh, ngươi nói Mục Vân thế nào lợi hại như vậy, Lâm Doãn Chi vừa đối mặt liền bị giết!
Trong hành lang mê cung thật dài, hai tử đệ Lâm gia kết bạn mà đi, thở dài nói.
- Thôi đi, đây không phải Mục Vân lợi hại, là Lâm Doãn Chi quá yếu.
Một thanh niên khác khinh thường nói:
- Mục Vân tính toán cái rắm, vừa rồi nhìn thủ đoạn của hắn, trưởng lão nói hắn là Vũ Tiên cảnh lục trọng, cảnh giới thân thể bất tử, thân thể bất tử lại như thế nào? Gặp gỡ ta, đánh hắn rơi hết răng.
- Ồ? Thật sao?
Phía sau hai người, đột nhiên vang lên tiếng hỏi.
- Đó là đương nhiên, nhìn tên kia liền phiền, hai mỹ nương tử nũng nịu, ta liền...
- Ai!
Chỉ là tên đệ tử kia còn chưa nói xong, đột nhiên xoay người nhìn phía sau.
Đầu thông đạo thật dài, đằng sau bọn hắn vừa mới đi qua, căn bản không có người, sao lại đột nhiên xuất hiện tiếng thứ ba.
- Ta đây, Mục Vân đáng chết trong miệng ngươi.
Mục Vân xuất hiện trong thông đạo, nhìn hai người, giễu cợt.
Hai tên đệ tử kia nghe đến lời này, bịch bịch quỳ trên mặt đất.
- Mục Vân gia gia tha mạng, tha mạng, ta vừa rồi chính là miệng tiện, tùy tiện nói một chút, Huyền Vô Tâm đều bị ngài giết, hai người chúng ta chỗ nào là đối thủ của ngươi.
Nhìn thấy Mục Vân, hai người quỳ rạp xuống đất, cuống quít dập đầu.
- Ta hỏi các ngươi, người tam đại gia tộc các ngươi ở đâu?
Mục Vân hỏi.
- Lâm Chính Anh trưởng lão cùng Kim Minh, Thạch Châm mỗi người mang theo hộ vệ gia tộc đi tìm Mục Vân... Tìm ngươi, gặp được chỗ ngã ba, liền phân phối hai người tiến đến dò đường, một đường nào gặp được, thả ra tín hiệu.
- Ồ? Nói như vậy, các ngươi tách ra đúng không?
- Đúng!
Một tên đệ tử trong đó vội vàng gật đầu nói.
- Được, các ngươi đi thôi!
Mục Vân khoát tay áo.
Đi?
Mục Vân cứ như vậy thả bọn họ rời đi?
Hai người quỳ trên mặt đất, nhìn nhau.
Đột nhiên, một người trong đó đứng lên, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ, đâm tới phần bụng Mục Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận