Vô Thượng Thần Đế

Chương 818: Trong bóng tối châm ngòi

Mà đổi thành một đệ tử, lại đột nhiên phẩy tay, từ đó phát ra ra một mùi vị đặc biệt.
Đinh...
Trong khoảnh khắc, đệ tử đâm về phía Mục Vân lại phát hiện, chủy thủ trong tay mình lúc này thế mà giống như đâm vào một thép tấm.
Răng rắc một tiếng vang lên, chủy thủ trong khoảnh khắc đứt gãy.
Cả khuôn mặt đệ tử triệt để trắng bệch.
Gãy mất?
Đệ tử kia triệt để trợn tròn mắt, chủy thủ trong tay của hắn là hạ phẩm Thánh khí, cho dù Vũ Tiên cảnh bát trọng, đâm không thấu thì đâm không thấu, thế nhưng gãy mất, cái này... Đây là thân thể bất tử gì thế.
- Ta đã nói, để các ngươi đi, vì cái gì còn muốn giết ta?
Nhìn bụng mình có một đường ấn ký nhàn nhạt, Mục Vân cười khổ.
- Ngươi... Ta... Ta sai, ta sai, ngươi đừng giết ta!
- Không có ý tứ, con người ta, không thích cho người ta cơ hội lần hai.
Mục Vân vừa dứt lời, phốc một tiếng vang lên, ngay sau đó lại là một tiếng vang lên, hai bóng người triệt để ngã vào trong vũng máu.
Thật ra tiểu nhân vật bực này, Mục Vân cũng không muốn giết.
Muốn tha bọn hắn một mạng thế mà làm ra chuyện thế này, Mục Vân tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình.
- Đến vừa hay, tránh việc ta tìm từng người các ngươi!
Mục Vân cười hắc hắc, bóng người xuyên qua vách tường, biến mất không thấy gì nữa.
Mà không bao lâu, trong thông đạo, rầm rầm mấy chục bóng người xuất hiện.
- Là Lâm Khánh, Lâm Huyền hai người!
Có người nói.
Thời khắc này hai người hiển nhiên đã chết.
Một kiếm chém giết hai người!
- Nhất định là Mục Vân!
Lâm Chính Anh âm trầm nói.
Bên trong hơn mười người Lâm gia, phần lớn là Vũ Tiên cảnh tam trọng, Vũ Tiên cảnh lục trọng thất trọng chỉ có năm sáu người, chân chính có thể lưu lại Mục Vân, chỉ có Lâm Chính Anh hắn một người thôi.
Hai cỗ thi thể lại để hắn cảm thấy bực bội trong lòng.
- Hiện tại bắt đầu, mười người một tổ, mỗi một người, một vị Vũ Tiên cảnh lục trọng trưởng lão dẫn đội, tách ra tìm kiếm Mục Vân, phát hiện Mục Vân, phát tin tức, chớ chủ quan.
- Vâng!
Lâm Chính Anh vừa dứt lời, đám người tản ra.
Mọi người vây tại một chỗ, Mục Vân nói không chừng sẽ chuyển đầu thông đạo khác trở về, vậy sẽ thiệt thòi lớn.
- Kẻ này giết người ở đây, chúng ta từ đường khác chạy đến, hắn nhất định chạy không xa, đuổi theo.
Hơn mười người tản ra, đuổi theo về phía trước.
Không bao lâu, bên trong lối đi, một bóng người đột nhiên xuất hiện. Chính là Mục Vân!
- Thời điểm các ngươi suy nghĩ nát óc, chỉ sợ cũng nghĩ không ra, ta có thể đi ngang qua vách đá, lần này, bồi các tam đại gia tộc ngươi hảo hảo chơi đùa.
Vừa dứt lời, Mục Vân xuyên qua vách đá, biến mất không thấy gì nữa.
- A...
Trong mê cung, một tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn để đáy lòng của mọi người trở nên sợ hãi.
- Đội thứ tư!
Mục Vân phủi tay, cười lạnh:
- Lâm Chính Anh, Thạch Châm, Kim Minh, các ngươi có tâm tư, thế nhưng cuối cùng tiện nghi cho ta.
Trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, lần nữa rời đi.
Võ giả Lâm gia đã có đề phòng, cho nên mấy lần, hắn chọn lựa võ giả Thạch gia cùng Kim gia.
Duy nhất không được hoàn mỹ chính là, hắn chỉ có thể đi ngang qua vách tường, không cách nào điều tra tình cảnh trong toàn bộ mê cung, nếu không những người này, hắn sẽ giết sạch từng người đối phương.
Dần dần, trong lòng Mục Vân lại nổi lên một âm mưu.
- Có người!
Bên trong tiểu đội mười người của Lâm gia, nhìn về phía trước, đột nhiên quát.
Tiếng bá bá bá vang lên, tiểu đội mười người đuổi theo.
Quẹo góc, một bóng người lại đột nhiên biến mất.
- A...
Nhưng ngay tại giờ phút này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Kim quang hiện lên, một đệ tử che cổ, ầm vang ngã xuống đất.
- Ai!
Trong chốc lát, trưởng lão Vũ Tiên cảnh lục trọng đầu lĩnh trầm giọng quát.
- A...
Đám người còn chưa thấy rõ ràng, một bóng người lần nữa ngã xuống đất.
- Đáng chết!
Thấy cảnh này, người trưởng lão kia cũng hoảng.
- Tranh thủ thời gian thả tín hiệu!
- Vâng.
Tín hiệu đã được truyền ra, trên mặt trưởng lão kia lộ ra biểu lộ thư giãn, chỉ cần thả ra tín hiệu liền không có vấn đề.
Thật tình không biết Mục Vân đang đợi bọn hắn thả ra tín hiệu.
Ông...
Tiếng vù vù rất nhỏ vang lên, bóng dáng Mục Vân đột nhiên bay ra từ trong vách tường, đâm một kiếm về phía trưởng lão Vũ Tiên cảnh lục trọng.
Một kiếm vừa ra, Mục Vân cơ hồ vận dụng toàn lực, kiếm tâm lúc này bộc phát đến cực hạng.
Phịch một tiếng nổ vang, trưởng lão Vũ Tiên cảnh lục trọng, nổ đầu mà chết.
Chuyện đột nhiên xảy ra, đệ tử xung quanh còn chưa thấy rõ xảy ra chuyện gì, đã trợn tròn mắt.
Bóng người kia giống như quỷ mị, xen kẽ trong đông đảo đệ tử.
Tiếng phốc phốc phốc phốc không ngừng vang lên, trong chớp mắt, tám người còn thừa, từng người ngã xuống bên trong vũng máu, máu tươi, chảy như dòng nước.
Mục Vân cầm dọc trường kiếm trước người, toàn thân chợt hiện kim quang, hừ lạnh:
- Tử đệ Lâm gia quả nhiên đều là phế vật, còn mưu toan cùng Kim gia ta tranh đoạt Mục Vân, phế vật.
Chọn một hướng khác, bóng dáng Mục Vân lóe lên, dọc theo một phương hướng, rời đi.
Không bao lâu, rầm rầm mười mấy võ giả Lâm gia, lần nữa cảm thấy.
Chỉ là lần này, không chỉ võ giả Lâm gia đến, còn có người Thạch gia.
Bên trong đội ngũ Thạch gia, dẫn đội cũng không phải Thạch Châm, mà là Thạch Phá.
- A!
Nhìn thấy tiểu đội mười người đều ngã xuống đất, cả khuôn mặt Lâm Chính Anh triệt để xanh xám.
- Là ai, Mục Vân, ta nhất định giết ngươi.
Lâm Chính Anh vội quát:
- Mau nhìn, còn có người còn sống?
- Trưởng lão, có một người còn sống!
Có đệ tử phát hiện mánh khóe, vội vàng hô.
Lâm Chính Anh vội vàng dìu đệ tử kia đứng lên, tiếng trầm thấp khủng bố, nói:
- Ai làm, nói cho ta ai làm?
- Là... Là người Kim gia, hắn sử dụng là tuyệt học của Kim gia, ta chỉ thấy kim quang đầy trời, sau đó Lâm Nhiễm trưởng lão liền chết, mà người kia còn nói...
- Nói cái gì?
- Nói người Lâm gia chúng ta muốn cùng bọn hắn cướp đoạt Mục Vân, quả thực muốn chết, đều... Đều là phế vật!
Oanh...
Vừa dứt lời, cả người Lâm Chính Anh như liệt hỏa sôi trào, toàn thân trên dưới vang lên tiếng lạch cạch lạch cạch.
- Kim Minh, Kim Minh, lão thất phu ngươi, cút ra đây cho ta!
Một tiếng gào thét quanh quẩn toàn bộ bầu trời, đinh tai nhức óc.
- Lâm Chính Anh, ngươi nổi điên làm gì? Trách trách hô hô...
Lâm Chính Anh vừa dứt lời, Kim Minh từ một bên khác mang theo mười mấy người đi tới.
- Nạp mạng đi!
Lâm Chính Anh giờ phút này lười giải thích, nhìn Kim Minh, hét lớn một tiếng, vỗ ra một chưởng, bóng người theo sát xông tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận