Vô Thượng Thần Đế

Chương 820: Chính là muốn ly gián

- Chơi? Ta bồi các ngươi chơi đùa.
Trí nhớ của kiếp trước, Mục Vân biết, bên trong hang rồng này nguy cơ trùng trùng, các đại thế lực muốn nhanh mò được chỗ tốt, căn bản không có khả năng, đã như vậy, vậy thì bồi người tam đại gia tộc hảo hảo chơi một chút.
Mà tiêu hao sinh lực tam đại gia tộc, cũng xem như một lần bù đắp cho Thiên Kiếm sơn.
Mục Vân biết, mấy năm qua, Thiên Kiếm sơn bị xa lánh, chịu không ít khổ.
Bóng người tiêu tán, Mục Vân theo đuôi một đội rời đi.
- Gia gia, ta không rõ, vì sao ngài ngăn cản Kim Minh cùng Lâm Chính Anh, để bọn hắn liều mạng, chẳng phải tốt hơn?
Thạch Phá có phần không hiểu nhìn Thạch Châm.
- Thạch Phá, ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi.
Thạch Châm ha ha cười nói:
- Lần này ngay cả Lâm Doãn Chi đều góp vào, chúng ta nếu thật sự bắt được Mục Vân, tiểu tử này muốn chạy cũng chạy không thoát, đến thời điểm đó phân phối chiến lợi phẩm, ngươi nói làm sao chia?
- Mục Vân nhất định cắn chết không thừa nhận mình giết tiểu đội mười người, mà hắn xác thực cũng làm không được, ta nhìn hơn phân nửa là Kim Minh cố ý hành động, như thế, hai đại gia tộc mới có thể đánh đến đầu không để ý đuôi, đến thời điểm đó, đợi đến bọn hắn tiêu hao lực lượng, chúng ta, có thể ngồi ngư ông đắc lợi.
- Gia gia mưu kế hay!
- Đây không phải mưu kế, mà là tính toán!
Thạch Châm cười lạnh:
- Từ xưa đến nay, cái gọi là liên minh, thời điểm gặp được đối thủ không thể địch lại, đại nạn lâm đầu mỗi người mỗi hướng, nếu Huyền Không sơn đến tiến công chúng ta, tam đại gia tộc liên minh cũng tuyệt đối sẽ giải tán, đường ai nấy đi, cho nên hiện tại, gia tăng thực lực Thạch gia, chúng ta mới là quan trọng nhất.
- Quả thật đáng hận, Thạch Phi Du, Thạch Xà một đời mới thiên tài đều bị Mục Vân chém giết, nếu không, tương lai Thạch gia ta trong vòng mấy chục năm, tất nhiên sẽ xuất hiện mấy hạt giống tốt Vũ Tiên cảnh bát trọng, cửu trọng!
- Bất quá cũng chính bởi vì bọn hắn bỏ mình, người uy hiếp được ngươi càng ít, bên trong hệ đấu tranh nghiêm trọng, sai một bước, chính là từng bước sai, Thạch Phá, ngươi cần phải coi chừng.
- Vâng!
Hai người vừa nói, một bên mang theo đội ngũ bắt đầu tiến hành tìm kiếm.
Giờ phút này, Mục Vân lại bất ngờ xuất hiện phía trên một con đường.
- Là Mục Vân, giết hắn!
- Mau đuổi theo!
- Đừng để hắn chạy!
Nhìn thấy Mục Vân, một đội tiểu đội mười người đuổi theo.
- Thiếu gia, muốn thả tín hiệu hay không!
- Không cần!
Dẫn đầu tiểu đội mười người chính là Kim gia Kim Sát.
Kim Sát vừa dứt lời, trong tay xuất hiện một thanh kim sắc tam giác xoa, kim sắc tam giác xoa cũng không phải đuổi theo hướng Mục Vân, mà là triệt để chém giết bốn tên đệ tử Thạch gia cùng Lâm gia bên cạnh.
- Thiếu gia!
Thấy cảnh này, năm người còn thừa hơi sững sờ.
- Đám rác rưởi này, xen kẽ tiến đến, chính là chịu chết, bản thiếu gia tự mình giết Mục Vân, Hư Tiên khí cùng long lân, toàn bộ thuộc về Kim gia ta, Lâm Chính Anh lão già kia muốn tranh đoạt cùng Kim gia ta, muốn chết, phi!
Kim Sát nhìn thi thể đám võ giả, để hai võ giả ở lại, phi một tiếng nói
- Diệt thi, đuổi theo!
- Vâng!
Lưu lại hai võ giả, xử lý thi thể, bốn người khác, đuổi theo.
- Thiếu chủ thật sát phạt quả đoán, người Thạch gia cùng Lâm gia nói giết liền giết!
Một võ giả thở dài nói.
- Ngươi biết cái gì, Kim Sát thiếu gia, tương lai đoán chừng sẽ trở thành tộc trưởng Kim gia chúng ta, giết mấy người Lâm gia và Thạch gia, tính toán cái gì.
- Hắn sẽ trở thành tộc trưởng Kim gia các ngươi?
- Đó là đương nhiên!-
Võ giả kia thuận miệng trả lời, nhưng lại nháy mắt thân thể căng cứng.
Còn chưa đợi hắn phản ứng, một thanh trường kiếm đã đâm xuyên thân thể của hắn.
Một tên khác võ giả lộ ra vẻ mặt trắng nhợt, quay đầu trở lại nhìn, một thanh trường kiếm, cắt cổ.
- Mục... Vân!
- Là ta, chỉ tiếc, vận khí các ngươi không được tốt!
Mục Vân thu hồi trường kiếm, nhìn thi thể trên đất, mỉm cười, thu vào thi thể hai tên đệ tử Kim gia, sau đó lấy ra tín hiệu trên người hai người, phát xạ tín hiệu.
- Ta không tin, lần này các ngươi còn không đấu!
Bảo bối của Kim Sát, tam giác xoa rất kì lạ, người dùng kiện bảo bối này, rất ít gặp, lần này, Kim Minh muốn trốn nợ cũng không có cách nào.
- Ở bên kia!
Trong nháy mắt nhìn thấy tín hiệu, từng binh sĩ chạy nhanh tới phía tín hiệu phát xạ.
Lần này, đám người bởi vì hành tẩu một đoạn thời gian trong mê cung, vài chỗ đã thân quen, cho nên đến khá nhanh.
- Lâm Tiệp, Lâm Thượng!
- Thạch Nhai, Thạch Bi!
Nhìn thấy bốn cỗ thi thể trên mặt đất, Thạch Châm cùng Lâm Chính Anh triệt để trợn tròn mắt.
- Vết thương do Tam giác xoa, là Kim Sát!
Thấy cảnh này, Lâm Chính Anh cùng Thạch Châm triệt để phẫn nộ.
- Ta nói Kim gia đám chó nuôi này, muốn nuốt một mình bảo bối, cho nên trước khi tìm kiếm được Mục Vân sẽ giết đệ tử hai nhà chúng ta, ở sau làm ngư ông đắc lợi.
Thạch Châm hừ hừ:
- Kim Sát cùng Kim Minh hai cẩu tặc này, thực sự đáng hận.
- Đáng chết!
Thạch Châm vô cùng ảo não, kế hoạch của hắn là để Kim gia cùng Lâm gia đối kháng, mình ngồi ngư ông đắc lợi, thế nhưng ai có thể nghĩ, Kim gia lần này giết người, giết tới trên đầu của hắn đến rồi.
Nào còn có thể nhẫn.
- Kim Hồng, Kim Bảo, để các ngươi hai người xử lý thi thể, thế nào chậm như vậy? Đáng chết, rõ ràng nhìn thấy Mục Vân kia, nhưng đuổi tới ngõ cụt liền không thấy dấu vết nữa.
Ngay tại giờ phút này, Kim Sát mang theo ba người khác quay trở về.
Bọn hắn đương nhiên tìm không được Mục Vân, Mục Vân sớm đã thông qua vách đá, quay người trở về chỗ cũ.
- Các ngươi... Tại sao lại ở chỗ này?!
Vừa rồi, hắn nhìn thấy tín hiệu mới trở về, thế nhưng không nghĩ tới, Thạch Châm cùng Lâm Chính Anh hai người thế mà đến chỗ này sớm hơn hắn một bước.
- Chúng ta nếu như không ở đây còn không biết Kim gia ngươi thật cả gan làm loạn, chúng ta không xuất hiện, có phải ngươi và Kim Minh hai người sẽ muốn giết sạch sành sanh đệ tử hai gia tộc chúng ta.
Thạch Châm phẫn nộ quát.
- Hiểu lầm, hiểu lầm!
- Hiểu lầm?
Lâm Chính Anh quát:
- Lão tử hiện tại giết ngươi, nói cho Kim Minh lão Vương bát đản kia rằng đây là hiểu lầm, ta xem hắn nói như thế nào.
- Ngươi dám!
Ngay tại giờ phút này, một tiếng hét to đột nhiên vang lên, một người nhanh chóng lao tới, phịch một tiếng, ngăn trước người Lâm Chính Anh, chính là Kim Minh.
- Lâm Chính Anh, ngươi muốn làm gì?
- Làm gì? Mệnh đệ tử Kim gia ngươi là mệnh, mệnh đệ tử Lâm gia ta không phải là mệnh rồi?
Lâm Chính Anh quát:
- Nhìn Kim Sát nhà ngươi làm chuyện tốt kìa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận