Vô Thượng Thần Đế

Chương 824: Mười bước (1)

Chỉ là hắn hiện tại cũng không phải hắn trước kia.
Mục Vân không hoài nghi chút nào, hiện tại nếu xông vào, chỉ sợ bước ra một bước, mình liền ngỏm củ tỏi.
Mà lại quan trọng nhất là, trận pháp này căn bản không thể tùy ý thăm dò, một khi sai một bước sẽ dẫn động một tầng sát trận, sai mười bước, sát trận triệt để dẫn động, là người hay quỷ, cũng phải chết ở nơi này.
- Quy Nhất, có biện pháp gì tốt không?
Mục Vân bất đắc dĩ hỏi.
- Thôi đi, không phải ngươi là Tiên Vương sao? Còn hỏi ta vấn đề này?
- ***, lão tử hiện tại là Tiên Vương, điều thứ nhất làm chính là tháo ngươi thành tám khối, nhìn xem ngươi đến cùng giấu Tru Tiên Đồ ở vị trí nào.
- Còn mắng ta? Ngươi còn dám uy hiếp ta?
- Được được được, ta sai, Quy Nhất đại gia, ngài mau nói đi!
- Đơn giản!
Quy Nhất hừ hừ, nói:
- Bản thân ngươi có long huyết Thất Thải Thiên Long, long nhãn càng là của Thất Thải Thiên Long, ngươi chỉ cần lấy máu ra là được.
- Lấy máu?
- Không sai!
Quy Nhất cao ngạo nói:
- Long huyết sẽ dẫn động ngươi làm như thế nào tới gần nó, mà đường tắt thuận tiện nhất tới gần, nói cách khác là đường tắt an toàn nhất.
- Ta hiểu rõ!
Nghe đến lời này, Mục Vân nhẹ gật đầu, bước ra một bước.
Vạch phá ngón tay, một giọt máu tươi chảy ra, máu tươi thuận theo sàn nhà, bảy lần quặt tám lần rẽ đi ra không đến nửa mét đã ngừng lại.
- Ngươi cũng thật keo kiệt? Một giọt máu tươi đủ rồi à?
- Ngươi cho rằng tinh huyết là nước? Ngưng tụ một giọt tinh huyết, ta chí ít cần tiêu tốn mười ngày nửa tháng đó.
- Vậy ngươi tiếp tục dừng lại ở đây đi.
Mục Vân trợn trắng mắt, bàn tay ấn mở, tiếng tí tách vang lên, vết tích máu tươi, dần dần khuếch tán.
Theo máu tươi khuếch tán ra, Mục Vân dần dần phát hiện, máu tươi hiện ra quỹ tích uốn lượn chồng chất, uốn lượn khúc chiếc qua vượt trên bảy tám trăm khối đá.
Mục Vân hiểu rõ, đường cong uốn lượn đúng là bộ pháp hắn cần dọc theo.
Chỉ là giờ phút này, mặc dù căn cứ long huyết bài trừ chín phần mười hòn đá là tuyệt đối không thể đạp lên, thế nhưng chí ít còn có 50~60 khối đá, quay xung quanh hai bên máu chảy.
- Phía dưới làm sao bây giờ?
Mục Vân mở lời.
- Tìm vận may!
Quy Nhất không có vấn đề nói:
- Vận khí tốt, ngươi có thể giẫm đúng, nói không chừng đi qua, vận khí kém, ngươi liền xong đời.
-...
Nghe được Quy Nhất nói như chưa nói, Mục Vân đứng tại phiến đá trước đó, nhìn năm sáu mươi khối đá.
Giờ khắc này, một bước sai, chính là một bước Địa Ngục.
Mà Mục Vân hiện tại bảy thành kiếm tâm, Vũ Tiên cảnh lục trọng, cảnh giới thân thể bất tử, Thập Phương Huyễn Sát Trận, hắn có thể thử xem xông vào một lần.
- Hô...
Thật sâu thở ra một hơi, Mục Vân bước ra một bước.
Đông...
Một tiếng trầm muộn vang lên, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi.
Tiếng gió rít gào, bụi bặm tóe lên, lần lượt từng bóng người xuất hiện xung quanh Mục Vân.
- Mẹ kiếp, bước đầu tiên đã đạp sai.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Mục Vân hơi sững sờ, áo não nói.
Giờ khắc này đã không cho phép hắn ảo não.
Trong lúc tiếng gió rít gào, lần lượt từng bóng người đánh tới Mục Vân.
Bên trong một tiếng chém giết, hai mắt Mục Vân đỏ hồng, cả người như bị máu ảnh hưởng.
Những bóng người này phần lớn là cảnh giới Vũ Tiên cảnh ngũ trọng, trọn vẹn mười người, một mực vây quanh Mục Vân.
Một trận chém giết, triệt để bắt đầu.
Trận chém giết này cũng không có bắt đầu bao lâu đã triệt để kết thúc.
Trên trường kiếm Mục Vân, máu tươi dày đặc, giọt máu tích táp rơi trên mặt đất, mười bóng người, ngã vào trong vũng máu.
Võ giả cảnh giới Vũ Tiên cảnh ngũ trọng, đối với Mục Vân hiện tại mà nói, tính không được là đối thủ.
Trong chốc lát, tràng cảnh chuyển hóa, lần lượt từng bóng người tiêu tán, bóng dáng Mục Vân xuất hiện lần nữa trên sàn nhà ban đầu.
Lần này, nhìn về phiến đá phía trước, Mục Vân trở nên rất thận trọng.
- Bước thứ hai!
Bước ra một bước, thở ra một hơi.
Lần này, không có bất kỳ biến hóa nào.
Thành công!
Mục Vân thở dài một hơi, xem ra vận khí của mình cũng không phải quá kém.
Bước thứ ba, tiếp tục!
Ngay khi Mục Vân vừa mới bước ra bước thứ ba, một tiếng quát lại đột nhiên vang lên từ phía sau lưng.
- Mục Vân, quả nhiên là ngươi!
Tiếng quát vang lên ở sau lưng ngược lại để Mục Vân sững sờ.
- Thạch Châm! Lâm Chính Anh!
Nhìn thấy hai người cùng với đông đảo đệ tử Thạch gia cùng Lâm gia sau lưng, Mục Vân hơi sững sờ.
- Quả thật là ngươi, Mục Vân!
Lâm Chính Anh nhìn Mục Vân, lần nữa mở lời:
- Hừ, ngươi quả nhiên muốn lén lút ra khỏi mê cung, đáng tiếc ngươi không nghĩ tới, chúng ta sẽ xuất hiện.
- Đúng là không nghĩ tới.
Mục Vân cười khổ:
- Bất quá các ngươi tới thì tới, hô lớn tiếng như vậy làm gì?
- Mục Vân!
Thạch Châm quát:
- Ngươi giết Thạch Phá, Thạch gia ta nhất định không buông tha ngươi.
- Đúng, là ta giết, bây giờ ta đứng ở chỗ này, ngươi tới giết ta đi.
Nhìn Thạch Châm, Mục Vân không quan trọng nói.
- Chậm đã!
Lâm Chính Anh nhìn thấy sàn nhà quỷ dị cùng với vết máu phía trên, lại là chặn lại nói:
- Có vấn đề, tiểu tử này khẳng định đang đùa nghịch tâm cơ gì đó.
Nghe đến lời này, Thạch Châm cũng phản xạ có điều kiện nhìn vết máu trên sàn nhà.
Đoạn đường bọn hắn đi tới biết Mục Vân có rất nhiều chiêu trò.
- Các ngươi không ngăn cản ta? Vậy ta đi đây!
Mục Vân nói, tùy ý bước ra một bước.
Chỉ là một bước này, Mục Vân lại nơm nớp lo sợ.
Nếu như một đạp sai bước này, sợ rằng sẽ bị Thạch Châm cùng Lâm Chính Anh hai người nhìn ra sơ hở.
Vạn hạnh, bước chân rơi xuống, không có dị biến.
- Không ngăn cản hắn, hắn sẽ chạy!
Thấy cảnh này, Thạch Châm có phần nóng lòng nói.
- Đuổi theo!
Nhìn thấy Mục Vân quả nhiên đạp trên từng khối đá rời đi, Lâm Chính Anh không chắc.
Mà hắn nghĩ cho dù có gì mờ ám ở bên trong, hắn cùng Thạch Châm hai người đều là cảnh giới Vũ Tiên cảnh bát trọng, sao lại e ngại Mục Vân.
Mấy chục bóng người, xông ra.
Khanh khách!
Trong nháy mắt mấy chục người giẫm trên sàn nhà, tràng cảnh thay đổi.
Cảnh tượng trước mắt hơn mười người phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Từng đạo hư ảnh nghênh không xuất hiện, lao thẳng tới đám người.
- Huyễn Sát Trận!
Cho tới giờ khắc này, Thạch Châm cùng Lâm Chính Anh hai người rốt cục hiểu rõ, vì sao Mục Vân sẽ thành thành thật thật đứng ở phía trên, mà không phải chạy trốn như bay sau khi nhìn thấy bọn hắn.
- Đáng chết, vẫn bị tiểu tử này bày một đạo.
Thạch Châm thầm mắng một tiếng, hai mắt đỏ hồng nói.
Thời khắc này Mục Vân lại đứng ở vị trí bước thứ ba, quay đầu lại nhìn đoàn người ở phía sau.
Những người này bây giờ chắc đã đang ở bên trong hoản cảnh hư cấu của Huyễn Sát Trận.
Không giết sạch những đối thủ kia, bọn hắn căn bản không có khả năng xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận