Vô Thượng Thần Đế

Chương 828: Chém giết Thạch Châm (2)

Nhưng dù khó lường, ở trong mắt Mục Vân cũng không phải không có chút sơ hở nào.
Phàm là bí tịch luyện thể, bình thường đều có chỗ thiếu hụt.
Mà thiếu hụt bực này sẽ khiến cho thân thể võ giả không thể tránh né xuất hiện sơ hở.
Trong lúc Mục Vân rút lui, nhìn thân thể Thạch Châm, không ngừng tự hỏi.
- Có!
Trong khoảnh khắc, Mục Vân vung vẩy Khổ Tình Kiếm trước người, tiếng bá bá bá vang lên, từng đạo kiếm ảnh bao phủ ra.
Từng đạo kiếm ảnh, hư hư thực thực, căn bản không có cách phân biệt.
Nhìn thấy Mục Vân dùng hết lực khí toàn thân, ánh mắt Thạch Châm lộ ra miệt thị.
Vũ Tiên cảnh lục trọng, thân thể bất tử, ở trước mặt hắn, thực sự yếu ớt như con thỏ nhỏ, căn bản uy hiếp không được hắn.
Công kích bực này, Thạch Châm căn bản không để trong mắt, toàn bộ thân thể đứng ở nơi đó, ngạnh sinh sinh chống cự lại Mục Vân công kích.
Trong một khoảnh khắc này, Mục Vân lại phát hiện, toàn thân Thạch Châm bại lộ trước công kích của mình, một tay nắm lại thủy chung vững vàng thả sau lưng mình.
Mà vị trí bàn tay đúng là ở giữa hai mông hắn.
- Tại nơi này?
Nhìn thấy Thạch Châm động tác, sắc mặt Mục Vân cảm giác cổ quái không thôi.
Bí tịch luyện thể, tồn tại thiếu hụt, tu luyện giả bình thường đều ở phần bụng, trái tim, hoặc giữa hai chân, Mục Vân lần đầu tiên nhìn thấy ở giữa hai mông.
- Nơi này, thật không tiện để hạ thủ.
Sắc mặt Mục Vân cổ quái, nhìn Thạch Châm.
- Hừ, Mục Vân, hiện tại, còn có thủ đoạn gì nữa? Hư Tiên khí trong tay ngươi, quả thực phung phí của trời, lấy ra, ta có thể để ngươi được chết một cách thống khoái.
Thạch Châm nhìn Mục Vân, tràn ngập giễu cợt nói.
- Muốn Hư Tiên khí? Ngươi tới lấy đi!
Mục Vân chê cười:
- Đừng ở nơi đó la to gọi nhỏ, muốn lấy thì tới lấy, ta tình nguyện đứng chết, cũng không nguyện sống quỳ.
Nghe được Thạch Châm uy hiếp, Mục Vân tỏ ra bộ dáng khẳng khái, giống như biết mình sống không nổi, dự định liều mạng thề sống chết đánh cược một lần.
- Ta thành toàn cho ngươi!
Nhìn thấy Mục Vân quyết tuyệt, Thạch Châm chỉ cảm thấy buồn cười.
Trong tích tắc, Thạch Châm nắm chặt hai tay, nắm đấm trong nháy mắt này ngưng tụ, tiếng lốp bốp, liên tục.
- Ngươi muốn chết, thế nhưng Khổ Tình Kiếm cũng không thể chết cùng ngươi.
Thạch Châm vừa dứt lời, bóng người đã tiêu tán.
Trốn vào bên trong thông đạo không gian, toàn bộ thân thể Thạch Châm căn bản không cách nào thẩm tra.
Hắn cũng biết, thời khắc này Mục Vân không thể nào thấy được quỹ tích của hắn, ngược lại Mục Vân, ở trước mắt hắn, hắn có thể tiện tay đánh giết.
Thạch Châm thông qua độn vào không gian, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Mục Vân, đối với Mục Vân mà nói, hắn đang ẩn hình.
Chỉ cần bắt lấy Mục Vân sơ hở trong nháy mắt, chém giết Mục Vân là được.
- Chính là lúc này!
Mắt thấy tay phải Mục Vân nắm thật chặt Khổ Tình Kiếm, phía trước phòng bị, Thạch Châm trong nháy mắt xông ra, song quyền đánh tới đầu Mục Vân.
Cặp mắt của hắn mang theo thần sắc thị huyết, giống như giờ khắc này Mục Vân đã trở thành một cỗ thi thể, giống như hắn đã nhìn thấy dáng vẻ Mục Vân hối hận.
Nhưng ngay lúc này, dị biến phát sinh.
Trong nháy mắt Thạch Châm xông ra, lao thẳng tới đầu Mục Vân, Mục Vân cũng không có khả năng tránh né.
Trong lúc quan sát, hắn lại nhìn thấy Mục Vân quay đầu về phía hắn mỉm cười, bá một tiếng, thế mà đi ra phía sau hắn.
Mà trong chốc lát, hắn chỉ cảm thấy một thanh lợi khí cắm vào giữa hai mông của mình, đau thấu xương cơ hồ để hắn bất tỉnh.
- A...
Một tiếng hét thảm, Thạch Châm triệt để sửng sốt.
Hắn vô như thế nào cũng không nghĩ ra, mình giờ khắc này sẽ bị Mục Vân âm một tay.
Vị trí ở giữa hai mông đúng là địa phương bản mệnh yếu kém nhất của hắn, nhưng lại bị Mục Vân đánh một kiếm xen kẽ.
Loại thống khổ này, quả thực để hắn đau đến không muốn sống.
Quan trọng nhất là, nơi đó là khu vực phòng hộ yếu kém nhất của hắn, bị Mục Vân ám sát, không thể nghi ngờ đã phá toàn bộ phòng ngự của Đấu Chiến Thánh Khải.
- Lão hồ ly, tư vị như thế nào?
- Ngươi muốn chết!
Thạch Châm thật hận không thể một kiếm bổ Mục Vân ra làm hai, nhưng bây giờ hắn không có sức lực dư thừa tránh né kiếm của Mục Vân.
Một kiếm đâm tới này không chỉ phá phòng ngự của hắn, càng phá hết tinh khí toàn thân của hắn.
- Thưởng cho ngươi một cái Hồn Tâm Châu.
Nhìn thấy Thạch Châm tức hổn hển, Mục Vân cười hắc hắc, một Hồn Tâm Châu xuất hiện, theo trường kiếm rút ra, ném vào đến bên trong hai mông của Thạch Châm.
Oanh...
Từng tiếng ầm ầm nháy mắt vang lên, toàn bộ thân thể Thạch Châm triệt để nổ tung lên.
Một loạt bạo tạc kinh thiên địa khóc quỷ thần.
Còn kèm theo tiếng Thạch Châm tru lên cực kỳ bi thảm.
Hắn vô luận như thế nào cũng nghĩ không thông, vì sao Mục Vân có thể trong nháy mắt khóa chặt vị trí của hắn, để cả người hắn triệt để bại lộ.
Là ánh sáng bảy màu kia.
Trước khi chết, Thạch Châm đột nhiên hiểu rõ.
Thế nhưng hết thảy đều đã muộn.
Chém giết Thạch Châm, Mục Vân không chút do dự, chạy trốn.
Nếu Lâm Chính Anh đột nhiên tỉnh lại, hắn không có năng lực đi chống cự, giờ phút này, trốn xa mới là lựa chọn tốt nhất.
Long nhãn đã tới tay, bên trong mê cung này đã không có cái gì đáng giá để hắn lưu luyến.
Rầm rầm rầm...
Mà ngay tại giờ phút này, toàn bộ mê cung mất đi long nhãn, bắt đầu phá thành mảnh nhỏ, từng tiếng ầm ầm liên tục mang theo từng đợt bụi bặm.
Tiếng oanh minh đinh tai nhức óc khiến cho Lâm Chính Anh mới vừa xuất hiện khi thoát khỏi Huyễn Sát Trận hiện ra sắc mặt hãi nhiên.
Xảy ra chuyện gì!
Cảm nhận được trong không khí tràn ngập hương vị hỏa diễm, cả người Lâm Chính Anh triệt để ngây ngốc.
Thạch Châm, chết!
Bên trong não hải Lâm Chính Anh hiện ra một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.
Thực lực Thạch Châm tương xứng với hắn, thế nhưng chết rồi.
Để hắn như thế nào đều không thể tiếp nhận là, Mục Vân làm sao có thể có thể giết đến Thạch Châm.
Vũ Tiên cảnh bát trọng, Thạch Châm lĩnh ngộ không gian pháp tắc, cho dù bị thương, không phải đối thủ của Mục Vân, thế nhưng trốn cũng có thể trốn được.
Suy nghĩ tỉ mỉ một hồi, trên người Lâm Chính Anh không khỏi đổ mồ hôi một trận.
- Lâm trưởng lão, chúng ta nên làm cái gì?
Nhìn thấy hai mươi mấy người còn thừa sau khi xông qua Huyễn Sát Trận, sắc mặt Lâm Chính Anh nghiêm nghị.
- Trước rời khỏi mê cung, chỉnh đốn một phen, sau đó truy sát Mục Vân.
Chỉ là ngoài miệng nói như vậy, đáy lòng Lâm Chính Anh lại không hiểu kinh dị.
Truy sát Mục Vân?
Lấy cảnh giới cùng thực lực của hắn bây giờ, hắn thật sự có thể giết được Mục Vân sao?
Mà lại lần này tiến vào bên trong long động, bên trong Huyết Minh khẳng định không chỉ Mục Vân một người, nếu như Diệp Thu thực lực kia cường đại đến, gặp mặt Mục Vân, đến lúc đó ai sống ai chết, thật không nhất định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận