Vô Thượng Thần Đế

Chương 829: Héo

- Hô hô...
Tiếng thở dốc trầm thấp vang lên, Mục Vân một hơi chạy nửa canh giờ mới chậm rãi dừng lại.
Bên trong lối đi, đường đi gập ghềnh, gian nan tối nghĩa, cho dù đi nửa canh giờ, Mục Vân cảm giác mình cũng bất quá rời khỏi mê cung vài dặm khoảng cách mà thôi.
Chỗ trước mắt, quái thạch san sát, Mục Vân giờ phút này không thể không dừng lại nghỉ ngơi.
Không dừng lại, thương thế trầm tích trong cơ thể hắn sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Từ khi tiến vào trong mê cung, hắn một mực lục đục với nhau, chém giết đệ tử tam đại gia tộc, tiêu hao bực này cùng với thời khắc sinh tử chém giết cùng đám người Thạch Châm để hắn hao hết tâm thần.
Mặc dù như thế, giờ phút này Mục Vân cũng không dám khinh thường.
Trong rừng loạn thạch, Mục Vân yên lặng dời mấy khối cự thạch, hình thành một đống loạn thạch nhìn như thiên nhiên.
Bao phủ xung quanh, chỉ có trên không lộ ra một không gian, Mục Vân nhảy vào bên trong đống loạn thạch.
Trong chốc lát, thu hồi long nhãn, để Khổ Tình Kiếm ở bên người, cả người Mục Vân giống như hóa thành một khối đá bên trong đống loạn thạch, hoàn toàn không có khí tức.
Đoạn thời gian này tiêu hao, hắn ở trong mê cung liên tiếp chém giết mười mấy võ giả tam đại gia tộc, càng chiến cùng Kim Minh, Thạch Châm, phí hết tâm tư, mà quan trọng hơn là ăn Thạch Châm một quyền.
Quả thực là muốn mạng già hcủa ắn.
Xương bả vai phía sau toàn bộ thân thể triệt để vỡ vụn, giá đỡ thân thể như bị đổ vỡ.
Giờ khắc này, Mục Vân chậm chạp vận chuyển Vạn Cổ Huyết Điển, hắn đã tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển đến đại tầng thứ ba.
Chỉ là vừa mới đến đệ nhất tầng của đại tầng thứ ba, cũng coi như tiểu tầng thứ sáu, tốc độ bực này đã không tính là quá chậm.
Vạn Cổ Huyết Điển cường hãn, chỉ để người đố kỵ phát run.
Huyết Kiêu nghiên cứu suốt đời quả thực là trải đường rất tốt cho Mục Vân tu luyện Bất Diệt Huyết Điển.
Theo Vạn Cổ Huyết Điển vận chuyển, huyết mạch trong cơ thể Mục Vân bắt đầu lưu động, trở nên kích động, khí thế bốc lên.
Trong lúc bốc lên lại mang theo một cỗ khí tức khác để toàn bộ thân thể Mục Vân bắt đầu trở nên ấm áp.
Thời gian từ từ trôi qua, mặt ngoài thân thể Mục Vân thế mà bắt đầu dần dần tụ tập tro bụi.
Giống như Mục Vân giờ khắc này trở thành một khối đá đương nhiên, không một tiếng động.
- Tống sư huynh, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?
Không biết trôi qua bao lâu, một tiếng nũng nịu đột nhiên vang lên trước đống loạn thạch.
- Ta không phải nhớ muội sao? Một hồi vạn nhất Huyền Nguyệt thánh địa các ngươi cùng Cửu Hàn thiên cung chúng ta đánh nhau, muội làm sao bây giờ?
Một giọng nói nam vang lên, tiếng nói mang theo lo lắng:
- Lục sư muội, ta quả thật rất nhớ muội, chỉ cần muội có thể để cho ta làm như lần trước, một trung phẩm thánh đan, như thế nào?
- A, Tống sư huynh, ta không phải loại người như vậy!
Một trung phẩm thánh đan, giá trị liên thành, quả thật để người thèm nhỏ nước dãi.
- Lục sư muội, đừng treo giá nữa, đợi lát nữa Hàn Ngọc sư huynh phát hiện ta không có ở đó, khẳng định sẽ đi tìm ta.
- Trung phẩm thánh đan kia...
- Yên tâm, muội nhìn, trung phẩm thánh đan - Lạc Nhật Bích Hà Đan, ta sẽ không lừa gạt muội!
Vừa dứt lời, bên cạnh đống loạn thạch dần dần truyền đến một trận tiếng xột xoạt cởi quần áo, ngay sau đó, tiếng thở dốc trầm thấp nương theo tiếng thét chói tai không chút kiêng kỵ dần dần vang lên.
Bên trong rừng loạn thạch vốn không sẽ có người, hai người ngươi tới ta đi, trong lúc nhất thời đúng là quên hết tất cả, nữ tử được xưng là Lục sư muội từ giao dịch mua bán, biến thành chủ động sở cầu, dục cầu bất mãn.
- Lục sư muội, bọn hắn đều nói muội lợi hại, quả nhiên rất lợi hại.
Tống sư huynh ra sức lao động, miệng không quên nói lời hưng phấn.
- Ta... Nào có... Bọn hắn nói bậy... Nói bậy!
Tiếng nữ tử đứt quãng, mang theo vũ mị.
Hai người cơ hồ quên hết tất cả hoàn cảnh, nam tử kia quát khẽ một tiếng, tựa hồ đã sắp đến đỉnh điểm.
Oanh...
Nhưng thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng oanh minh vang lên, thấy sắp nam tử kia mắt phóng thích, một tiếng oanh minh này lại để hắn như quả cầu da xì hơi.
Trong một khoảnh khắc, nam tử trượt ra, không có tức giận chỉ có sợ hãi.
Xong đời rồi!
Lục sư muội cũng bị một tiếng oanh minh này làm giật cả mình.
Thế nhưng cảm giác sự đầy ắp bên trong thân thể biến mất, nàng nhịn không được nhìn lại, trong lúc nhất thời sững sờ.
Héo!
Thoáng một cái không cách nào đạt được thỏa mãn, Lục sư muội cảm thấy thất thần, nhìn địa phương trước đó đống loạn thạch nổ tung, lại cả kinh một bước lui lại.
- Đáng chết!
Cảm nhận được thân thể của mình biến hóa, Tống Kiếm gầm nhẹ một tiếng, nhìn một bóng người xếp bằng ở bên trong đống loạn thạch, cơ hồ bị tro bụi triệt để bịt kín.
- Xú tiểu tử, đang êm đang đẹp, ngồi ở chỗ này giả thần giả quỷ, lão tử làm thịt ngươi!
Tống Kiếm bước ra một bước, bàn tay nổi lên từng đạo khí tức băng hàn, một chưởng vỗ tới bóng người Mục Vân đang ngồi xếp bằng.
Đông...
Ngoài dự liệu, một chưởng Tống Kiếm chụp về phía Mục Vân, một tiếng vang bất ngờ vang lên, cả người Tống Kiếm đăng đăng đăng lui nhanh vài chục bước, nhưng thân thể Mục Vân không nhúc nhích tí nào, chỉ có tro bụi tụ tập mặt ngoài chấn động rớt xuống rơi, lộ ra diện mạo Mục Vân chân chính.
- Mẹ nó mẹ nó!
Tống Kiếm không nghĩ tới mình đánh ra một chưởng thế mà không có giết chết người trước mắt, ngược lại mình bị đẩy lui, cảm giác bị mất mặt.
Hắn lần này tiến vào bên trong long động chỉ tìm vận may, vừa mới bắt gặp Lục Tuyết của Cửu Hàn thiên cung, nữ nhân này, dáng dấp vũ mị đến cực điểm, thiên tính hưởng lạc, bên trong Cửu Hàn thiên cung cũng có tiếng phóng đãng.
Cho nên mới dùng một trung phẩm thánh đan đến trao đổi, cùng nàng này tới đây tiêu sái một lần, chuẩn bị đại chiến ba ngày ba đêm.
Thế nhưng bạo tạc đột nhiên xuất hiện lại để hắn triệt để trợn tròn mắt, huynh đệ cũng ủ rũ.
Trong lòng của sao hắn lại không tức giận.
Lại thêm mất mặt trước mặt mỹ nữ, hắn chỗ nào có thể nuốt được cơn tức này.
- Nơi này, là ta tới trước, các ngươi tới sau, không có phát hiện ta, trách ta rồi?
Nhìn thấy Tống Kiếm tức giận hừ hừ, Mục Vân vỗ vỗ bùn đất trên người, buồn cười nói.
- Không trách ngươi chẳng lẽ trách ta?
Trong lòng Tống Kiếm giận đến phát điên, tương lai huynh đệ có thể quật khởi hay không còn không biết đây.
- Tiểu tử, chậm trễ chuyện tốt của ta, ta cũng không giết ngươi, lão tử là hạch tâm đệ tử Cửu Hàn thiên cung - Tống Kiếm, ngươi cho ta một thượng phẩm thánh đan, việc này coi như thôi.
Một thượng phẩm thánh đan?
Mục Vân cười một tiếng.
- Thật có lỗi, ta không có!
Mục Vân khoát tay áo, bất đắc dĩ nói.
- Ngươi muốn chết!
Sắc mặt Tống Kiếm trong lúc nhất thời biến thành màu đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận