Vô Thượng Thần Đế

Chương 830: Không Cần Lại Nhẫn (1)

Mục Vân phủi bụi trên người một cái, đứng dậy, nói:
- Thật sự thật có lỗi, ở nơi này, ta chỉ muốn chữa thương, không nghĩ tới sẽ đụng phải các ngươi, bất quá dù sao cũng là ta tới trước, hai người các ngươi không quan tâm hoàn cảnh, chỉ cần cẩn thận một ít đã có thể chú ý tới ta, cho nên ta cho dù có cũng sẽ không cho ngươi.
Mục Vân nói, ánh mắt nhìn sang Lục Tuyết ở một bên.
Nàng mặc một thân váy dài tuyết trắng, dáng người lồi lõm tinh tế, khuôn mặt cũng xinh đẹp, nhất là đôi mắt kia, mị ý như tơ, quả thực có thể câu hồn người.
Chỉ là, cả ngày lặn lộn cùng một chỗ với Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã cực phẩm dạng này, Mục Vân giờ khắc này nhìn thấy nữ tử, không có ý muốn ăn thêm nữa.
Bất quá nhìn thấy hai mắt Mục Vân ngắm tới ngắm lui trên người mình, sắc mặt Lục Tuyết phát lạnh, lôi kéo quần áo xốc xếch, nhìn Mục Vân hừ hừ.
- Xú tiểu tử, con mắt nhìn đâu vậy?
Nhìn Mục Vân, Tống Kiếm quát:
- Lại nhìn nữ nhân của lão tử, cẩn thận lão tử đào ngươi hai mắt!
- Nữ nhân của ngươi?
Mục Vân cười nói:
- Nữ nhân của ngươi, là dùng một trung phẩm thánh đan đổi lấy?
- Ngươi muốn chết!
Nghe ra ý chế giễu trong lời Mục Vân, Tống Kiếm lại lần nữa giết ra.
Một lợi trảo băng lam lao thẳng tới Mục Vân.
Băng lam lợi trảo, khí tức lạnh lùng như băng, chính là thủ đoạn của Cửu Hàn thiên cung.
- Vô tri!
Nhìn thấy Tống Kiếm vọt tới, Mục Vân vỗ ra một chưởng.
Ngao...
Tiếng long ngâm thanh tịnh tại lúc này như sấm bên tai.
Một tiếng bang vang lên, Hỏa Long sôi trào mà ra từ trong lòng bàn tay Mục Vân xé nát băng trảo, phịch một tiếng, đánh vào đến thân thể Tống Kiếm.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tống Kiếm ngã xuống đất không dậy nổi.
- Ngươi là ai?
- Mục Vân!
Mục Vân!
Nghe thấy Mục Vân trả lời, sắc mặt Tống Kiếm phát lạnh, ánh mắt lộ ra một tia sợ hãi.
Minh chủ Huyết Minh - Mục Vân.
Huyết Minh hiện nay bên trong bảy mươi hai hòn đảo Nam Hải, thanh danh hiển hách, minh chủ Mục Vân, dưới tay tụ tập một bang cường giả Huyền Không sơn, càng có một vị cường giả tuyệt thế Diệp Thu bảo hộ.
Mà người này là tuyệt phẩm Thánh khí sư, tuyệt phẩm thánh đan sư.
Tại sao lại đụng tới tên sát tinh ở chỗ này?
Mặt Tống Kiếm nhất thời như gan heo.
Chạy!
Cơ hồ vô ý thức, Tống Kiếm đứng dậy, nhanh như chớp biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn thấy tốc độ Tống Kiếm chạy trốn, Mục Vân nhất thời im lặng.
- Mục minh chủ, ngươi là Mục minh chủ!
Lục Tuyết nhìn Mục Vân, vũ mị nói:
- Mục minh chủ, ta là đệ tử Huyền Nguyệt thánh địa, tên là Lục Tuyết, từ trước đến nay cực kì sùng bái ngài.
Lục Tuyết nói xong, thân thể mềm nhũn không ngừng tới gần Mục Vân, bộ ngực nhô lên như muốn chạm vào thân thể Mục Vân.
- Cút!
Nhìn thấy dáng vẻ Lục Tuyết, Mục Vân khẽ quát một tiếng, ngữ khí đạm mạc.
Nghe thấy Mục Vân nói vậy này, cả khuôn mặt Lục Tuyết triệt để trắng bệch, cả người cứng đờ, chỉ là nghĩ đến thực lực của Mục Vân, căn bản không phải nàng có thể ứng phó, không dám nói gì, rời đi.
- Thật đúng là người nhiều thị phi nhiều!
Mục Vân bất đắc dĩ cười khổ.
Tự chọn một địa phương khôi phục thương thế, đều có thể đánh vỡ đến hai người đang kết hợp ở nơi này.
Mà lại quan trọng nhất, nơi này chính là long động, vô cùng nguy hiểm, không thể không nói, gan hai người này thật lớn.
- Chính là hắn!
Còn chưa đợi Mục Vân quay người chuẩn bị rời đi, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Tống Kiếm vừa mới rời đi quay người mà về, ngay cả Lục Tuyết cũng bị áp giải về.
Mà lúc này, bên cạnh Tống Kiếm có ba bốn thanh niên nam tử người mang lam sam.
Một thanh niên nam tử cầm đầu, toàn thân khí tức băng hàn, trên mặt mang một tia sát cơ như có như không nhìn Mục Vân.
- Ngươi chính là Mục Vân?
Thanh niên kia nhìn Mục Vân, ánh mắt lộ ra cực kì cừu thị.
- Là ta!
- Tốt cho Mục Vân ngươi, giết người Cửu Hàn thiên cung ta, còn dám thừa nhận thân phận của ngươi trước mặt Hàn Ngọc ta, ngươi thật lớn mật.
Nhìn Mục Vân lạnh nhạt, không chút dáng vẻ khẩn trương, Hàn Ngọc triệt để tức giận.
Thiếu cung chủ Cửu Hàn thiên cung Hàn Thiên Vũ bị Mục Vân chém giết.
Chuyện này mấy năm trước bên trong toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới đều bị xem như trò cười của Cửu Hàn thiên cung, mà giờ phút này, nhìn thấy Mục Vân xuất hiện trước mặt mấy người, Hàn Ngọc đương nhiên muốn báo thù.
- Ngươi là ai?
- Mắt chó ngươi mù!
Tống Kiếm nhìn Mục Vân quát:
- Vị này là chúng đệ nhất thiên tài Cửu Hàn thiên cung ta - Hàn Ngọc sư huynh, Mục Vân, gặp Hàn Ngọc sư huynh, tranh thủ thời gian quỳ xuống, có lẽ Hàn Ngọc sư huynh ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Đệ nhất thiên tài?
Hàn Ngọc?
Nghe đến lời này, Mục Vân lắc đầu.
Mấy năm nay, hắn thật rất ít chú ý tin tức Cửu Hàn thiên cung.
Không nghĩ tới, tên tuổi đệ nhất thiên tài không đáng tiền!
Tùy tiện một người chính là đệ nhất thiên tài.
- Ngươi lắc đầu làm cái gì?
- Đầu ta ngứa được hay không.
Mục Vân không nhịn được nói:
- Ta không muốn trêu chọc các ngươi, nơi này là long động, chuyện gì phát sinh đều không hiếm lạ, vẫn nên cẩn thận nguy hiểm còn lại mới tốt.
- Không muốn? Ta thấy ngươi là không dám!
Tống Kiếm nói:
- Phần ngạo khí vừa rồi kia đâu? Trông thấy Hàn Ngọc sư huynh chúng ta, héo đi?
Nghe đến lời này, Mục Vân quả nhiên chỉ có bất đắc dĩ cười khổ.
- Ngạo khí?
Mục Vân tiến lên một bước, nói:
- Ta chỉ sợ ngạo khí xong, các ngươi không chịu nổi.
- Muốn chết!
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Hàn Ngọc một mực chưa mở miệng lại hừ lạnh một tiếng, vọt thẳng ra.
Hắn sử dụng một thanh trường kiếm màu băng lam, tính chất bất phàm, một kiếm đâm ra, kiếm ảnh trùng điệp.
Nhìn thấy Hàn Ngọc đánh tới một kiếm, Mục Vân căn bản lười nhác nhìn.
- Lăn đi!
Khổ Tình Kiếm cũng không có đụng tới, Mục Vân dựng thẳng ngón tay lên, hai tay làm chỉ, một đạo Chân Nguyên Kiếm khí, chém ra.
Đinh...
Tiếng vang vừa lên, Hàn Ngọc chỉ cảm thấy hai tay của mình không cầm được run rẩy, ngay cả thân thể đều bắt đầu lay động theo tần suất.
Oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, cả người Hàn Ngọc đăng đăng đăng lui lại.
Hắn vốn là Vũ Tiên cảnh ngũ trọng, nào có thể là đối thủ của Mục Vân, cảnh giới Vũ Tiên cảnh lục trọng.
Bên trong Cửu Hàn thiên cung, hắn đúng là hạng người thiên tài, nhưng so sánh cùng Mục Vân, thực sự chênh lệch quá xa.
- Cút!
Mục Vân quát lạnh nói:
- Lời đã nói, ta không yêu thích nói lại lần nữa.
Thấy cảnh này, ánh mắt Tống Kiếm nhất thời đờ đẫn, miệng há to, thân thể nhịn không được run rẩy.
Sắc mặt Hàn Ngọc tái nhợt, bàn tay vuốt ve ngực, thở hổn hển.
Đáng hận.
- Lại đến!
Hàn Ngọc căn bản không nhận thua.
Lại một lần nữa xông ra, Mục Vân lần này xem như triệt để tức giận.
Hết lần này đến lần khác bị khiêu khích, thật cho rằng hắn là quả hồng mềm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận