Vô Thượng Thần Đế

Chương 831: Không Cần Lại Nhẫn (2)

Khổ Tình Kiếm trong tay, Mục Vân bước ra một bước, khanh một tiếng kiếm minh vang lên, trung phẩm Thánh khí trong tay Hàn Ngọc nháy mắt đứt gãy, lốp bốp, hóa thành toái phiến.
Một kiếm Mục Vân vạch trên ngực Hàn Ngọc, lạnh lùng nói:
- Một lần cuối cùng, cút!
Ngực chảy máu tươi đầm đìa, Hàn Ngọc Giờ khắc này xem như triệt để chấn kinh.
Hắn căn bản khó có thể tưởng tượng, Mục Vân như thế nào làm đến bước này.
Bất kể như thế nào, hắn há có thể nhận thua.
- Uy nghiêm Cửu Hàn thiên cung, không cho khiêu khích.
Hàn Ngọc lạnh lùng nói:
- Mục Vân, nói thật cho ngươi biết, thời gian Huyết Minh ngươi diệt vong, không còn xa nữa.
- Ừm?
Nghe đến lời này, Mục Vân dạt dào sát cơ.
Hàn Ngọc nói lời này hiển nhiên không phải bắn tên không đích.
- Ngươi còn không biết, yên tâm đi, lần này kết thúc hành trình long động, Huyết Minh ngươi sẽ biến mất bên trong toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới!
Hàn Ngọc lạnh lùng nói:
- Bây giờ ta không phải đối thủ của ngươi, thế nhưng đến thời điểm đó, ta có thể dễ như trở bàn tay đạp ở trên mặt của ngươi, ở trước mặt ngươi, là như vậy...
Hàn Ngọc nói xong, một tay kéo váy dài trên người Lục Tuyết bên cạnh, lộ ra da thịt trắng noãn.
- Ta có thể dạng này, tùy ý chà đạp thê tử của ngươi, nghe nói một thê tử của ngươi đang mang thai? Mang ba năm đều không sinh, hơn phân nửa là bởi vì ta còn không có tiến vào thân thể của nàng.
Hàn Ngọc nhìn Mục Vân, ngữ khí càng ngày càng âm trầm.
Nghe mấy câu này, Mục Vân cũng không có giận không kềm được, cũng không có gấp giọng thống mạ.
Một kiếm!
Phù một tiếng, đầu Hàn Ngọc lìa khỏi cổ.
Lục Tuyết bên cạnh không có một mảnh vải trên người sớm đã triệt để bị dọa sợ.
Đối mặt dạng người này, Mục Vân thực sự lười nói một câu.
- Đáng tiếc, cho dù có lúc kia, ngươi cũng không nhìn thấy.
Mục Vân thu hồi Khổ Tình Kiếm, nhìn mấy người khác nói:
- Lần này, dẫn đầu Cửu Hàn thiên cung các ngươi là ai?
- Là... Là Hàn Doãn phó cung chủ!
Tống Kiếm ấp úng, thân thể run rẩy, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
- Hàn Doãn à...
Mục Vân thu hồi trường kiếm, nhìn Tống Kiếm, nói:
- Ngươi biết chuyện Hàn Ngọc nói tới là gì?
- Ta... Ta chỉ nghe được Hàn Ngọc sư huynh nói, nói cái gì kế hoạch huyết tận, là Huyền Không sơn khởi xướng, chuyện khác ta không biết.
Tống Kiếm Giờ khắc này sớm đã triệt để ngốc.
Tùy ý Mục Vân dần dần rời đi, hắn đứng tại chỗ, không biết làm sao.
- Nhanh, nhanh nói cho phó cung chủ, Hàn Ngọc chết rồi, chết rồi, bị Mục Vân giết chết!
- Vâng!
Tống Kiếm xoa xoa giọt mồ hôi trên trán, đặt mông ngồi dưới đất.
Vừa rồi hắn có thể cảm giác được, mình cách tử vong rất rất gần.
Mà đổi thành một bên, Mục Vân núp ở một bên, nghe đến lời này, mới rời đi.
Hắn vốn định giết người diệt khẩu, chỉ là mình hoàn toàn không biết gì về long động cả.
Mà nghe được Tống Kiếm cùng Lục Tuyết trò chuyện, tựa hồ Cửu Hàn thiên cung cùng Huyền Nguyệt thánh địa nhân mã hai thế lực lớn cách nơi này cũng không xa.
Nơi này hắn như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, thực sự không biết như thế nào tìm kiếm, cho nên mới để bọn hắn mật báo.
Đi theo một đệ tử Cửu Hàn thiên cung rời đi, Mục Vân lặng yên biến mất.
Chỉ trôi qua một khoảng thời gian ngắn, tiếng xé gió bá bá bá vang lên.
Hơn mười bóng người phá không mà tới.
Người cầm đầu chính là Lâm Chính Anh.
- Ta hỏi các ngươi, có nhìn thấy một thanh niên mặc hắc sam, tóc dài buộc lên, trên trán giữ lại một vài sợi tóc hay không?
Lâm Chính Anh vừa dứt lời, lạnh lùng nhìn mấy người.
Tóc dài buộc lên? Trên trán có sợi tóc?
Tống Kiếm sững sờ, đây không phải nói Mục Vân sao?
- Nhìn thấy, ta cho ngươi biết, ngươi cho ta chỗ tốt gì?
Tống Kiếm vừa mới nhận biệt khuất tại Mục Vân nơi đó, lúc này chính là cơ hội tốt để phát tiết.
- Chỗ tốt?
Trong mắt Lâm Chính Anh lóe lên sát cơ, đánh tới một chưởng.
Phù một tiếng, đầu Tống Kiếm, rời khỏi cổ.
- Các ngươi ai biết?
Lâm Chính Anh nhìn cũng không nhìn thi thể Tống Kiếm, chuyển qua nhìn về phía mấy người khác.
Hắn vốn lòng mang tức giận, giờ phút này Tống Kiếm muốn chết, còn dám đòi hắn thù lao?
Lâm Chính Anh nói:
- Ta cho các ngươi thù lao, chính là lưu lại mạng của các ngươi.
Vừa nghe lời này, mọi người nhất thời câm như hến.
Lục Tuyết bước ra một bước nói:
- Gặp qua, hắn tự xưng Mục Vân, giết Hàn Ngọc, rời đi rồi
- Đi về phía nào rồi?
- Bên kia!
Lục Tuyết vội vàng nói.
- Rất tốt!
Lâm Chính Anh nhìn Lục Tuyết một chút, nhẹ gật đầu.
Sau một khắc, bàn tay đập lên, phanh phanh phanh liên tiếp vang lên, bốn năm người đều mất mạng.
- Triệu hoán tất cả mọi người tụ hợp, đi!
Lâm Chính Anh căn bản không thèm để ý, mang theo mười mấy người lại lần nữa xông ra.
Giết chết mấy đệ tử Cửu Hàn thiên cung với hắn mà nói, chuyện không đáng kể chút nào.
Hắn căn bản không thèm để ý những chuyện này.
Đáng thương Tống Kiếm, Lục Tuyết mấy người, không chết ở dưới tay Mục Vân, ngược lại bị Lâm Chính Anh phát tiết tức giận mà bị giết.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Mục Vân theo đuôi một đệ tử rời đi báo tin, không ngừng tiến lên.
Trọn vẹn qua nửa canh giờ, dọc theo đường hành lang sâu xa, đệ tử Cửu Hàn thiên cung mới đi tới mục đích.
Mà đặp vào mắt là địa giới rộng lớn.
Mục Vân hiểu rõ, mặc kệ Thiên Tuyển sơn hay Cổ Long di chỉ, trên cơ bản đều trong lòng đất.
Những di tích này tồn tại không dưới thời gian vạn năm, mỗi một phương tồn tại thần kỳ đều đi qua vòng tuổi lịch sử, cho nên hình dạng mặt đất sông núi cải biến, những địa phương này cũng dần dần bị dìm ngập.
- Phó cung chủ!
Một đệ tử bay lượn đến, xông ra hành lang, đi vào địa giới rộng lớn.
Đây là một mảnh hoang mang một ánh mắt không nhìn thấy cuối.
Mà mặt đất nhìn qua thực sự quá mức hoang vu.
Nhưng ở trước đó, một tòa cung điện lại ngạo nghễ đứng sững.
Cung điện nhìn cũng không bàng bạc hùng vĩ, vẻn vẹn chỉ cao trăm mét, dài rộng bất quá vài trăm mét, nhìn thực sự bình thường.
Thế nhưng nhìn thấy cung điện kia, Mục Vân lại hơi sững sờ.
Cung điện này, nhìn rất phổ thông, thế nhưng toàn thân trên dưới lại lộ ra ánh sáng bảy màu.
Mà lại quan trọng hơn là, giờ khắc này, những võ giả toàn bộ vây quanh ở trước mặt cung điện, ngừng chân không tiến.
Trong đám người, Mục Vân ngược lại nhìn thấy mấy người quen biết cũ.
Phó cung chủ Cửu Hàn thiên cung - Hàn Doãn.
Còn có Tiêu Doãn Nhi, cùng với thánh sứ Huyền Nguyệt thánh địa - Vân di.
Năm năm trước, phía trên hải vực Nam Hải đụng phải vị thánh sứ này, Mục Vân tuyệt không để ý, thế nhưng trong năm năm nay, khi ngày càng hiểu rõ Huyền Nguyệt thánh địa, Mục Vân cũng biết được.
Bên trong Huyền Nguyệt thánh địa, tổng cộng có mười vị thánh sứ.
Mười vị thánh sứ, từng người đều là tồn tại cường đại dị thường.
Bọn hắn cường đại, ở chỗ xuất quỷ nhập thần cùng thủ đoạn, thường nhân căn bản không có cách so sánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận