Vô Thượng Thần Đế

Chương 836: Mộ Bia

Đánh lén gây nên thương tích, hiện tại nói chính diện đọ sức với người.
Còn kia lẽ thẳng khí hùng.
- Không dám sao?
Mục Vân cười lạnh nói:
- Không dám, ta cũng phải đánh ngươi.
Mục Vân hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, Khổ Tình Kiếm trong tay như biến thành từng dải lụa màu, trở nên mềm mại không có lực.
Toàn bộ trường kiếm mang theo chấn động, khiến cho Mục Vân bộc phát ra chân nguyên cũng không ngừng chấn động.
Trong một khoảnh khắc này, Hàn Khâu Nhân cảm thấy Mục Vân trước người mình đã trở nên mờ đi.
Hắn tựa hồ không có cách tìm ra bóng dáng Mục Vân đến cùng ở phương nào.
Loại kiếm pháp này, hắn chưa từng nghe thấy.
Thật ra trước đó Mục Vân cũng không biết, chỉ ở bên trong Thời Không Yếu Tắc năm năm tôi luyện, khiến cho hắn lục lọi ra bộ kiếm thuật này.
Nói đúng ra, có thể xưng là kiếm thuật chấn động.
Đem chân nguyên phối hợp tại trên trường kiếm, sinh ra chấn động hiệu quả.
Mà loại hiệu quả này, có thể khiến cho chân nguyên đạt được tăng phúc.
Loại chấn động này, lực sát thương càng là cực lớn!.
Mục Vân trường kiếm vung ra, nhìn Hàn Khâu Nhân, trong mắt mang theo ý cười.
- Lăn đi!
Quát khẽ một tiếng, bàn tay Hàn Khâu Nhân nhô ra, tuyệt kỹ Cửu Hàn thiên cung - Cửu Hàn U Minh Quyết.
Năm đó, Mục Vân trước kia gặp qua Hàn Thiên Vũ thi triển thủ đoạn như thế.
Ngay lúc đó Hàn Thiên Vũ là Vũ Tiên cảnh nhị trọng, thực lực cường đại, ở trước mặt hắn, như là một tòa núi cao, cuối cùng mặc dù bị hắn chém giết, thế nhưng mình cũng trả ra giá cực kì thảm trọng.
Mà lúc này hôm nay, lần nữa đối mặt võ kỹ như thế, mặc dù là Hàn Khâu Nhân, cảnh giới cao hơn mình một trọng, thế nhưng Mục Vân căn bản không sợ hãi.
Chỉ có giết!
Một kiếm chém ra, cả người Mục Vân bước ra một bước.
Ong ong ong tiếng vang lên, trường kiếm kia lúc này lần nữa phát sinh chấn động.
Chân nguyên chấn động cường đại từ từ khuếch tán ra cho người ta một loại sắc thái cực kì chói lọi yêu kiều.
Phanh...
Phanh phanh...
Phanh phanh phanh...
Kiếm khí liên tiếp chấn động, như gợn sóng nước vặn vẹo, nổ vang tới Hàn Khâu Nhân.
Lần đầu tiên, ngăn lại.
Lần thứ hai, Hàn Khâu Nhân thân thể lui.
Lần thứ ba, chân nguyên chấn động nhào tới Hàn Khâu Nhân, kiếm khí cường đại khuấy động kinh mạch cánh tay hắn, ống tay áo vỡ vụn, chân nguyên chấn động xoắn nát cánh tay trái Hàn Khâu Nhân.
Một kiếm mang theo uy lực rung chuyển trời đất.
Thời khắc này Hàn Khâu Nhân, hai tay bị phế, cả người đứng tại chỗ, nhìn Mục Vân, tràn ngập sợ hãi!
Phù phù một tiếng, Hàn Khâu Nhân quỳ xuống, đông đông đông khấu đầu.
- Mục minh chủ, Mục minh chủ, ta tu luyện ba trăm năm, chỉ vì thành tựu vô thượng võ đạo, xin nhò Mục minh chủ giơ cao đánh khẽ, tha ta một mạng.
Biến hóa đột ngột để Mục Vân sững sờ tại chỗ.
Tha cho ngươi một mạng?
Mục Vân cười lạnh trong, trường kiếm xuất thủ.
Phù một tiếng, Hàn Khâu Nhân tiếng hoàn toàn không còn khí tức
Kết quả đã được định, vậy dứt khoát giết tới ngọn nguồn.
Mà nghe theo lời Hàn Khâu Nhân vừa rồi, tựa hồ Huyền Không sơn cùng Cửu Hàn thiên cung chủ đạo một âm mưu gì đó.
Trước đó từ Hàn Ngọc nơi đó, Mục Vân cũng nghe đến một tin tức.
Cái này khiến Mục Vân bất an.
Tiếng bá bá bá vang lên, nghe được mấy tiếng xé gió, Mục Vân vội vàng rời đi.
- Là Hàn Khâu Nhân!
Người tới dáng người khôi ngô, trên mặt mang theo sát khí, chính là Hàn Doãn.
Mà bên cạnh Hàn Doãn là một lão giả.
Lão giả kia, Mục Vân không thể quen thuộc hơn được.
Lâm Chính Anh!
Lão già này, một đường đi theo mà đến, thế mà đuổi tới đến nơi này.
- Lâm trưởng lão, ngươi nói Mục Vân đã tới đây?
Sắc mặt Lâm Chính Anh nghiêm nghị nói:
- Không sai, khi ta nhìn thấy mấy đệ tử Cửu Hàn thiên cung, bọn hắn đã bỏ mình, chỉ có một người còn chút hơi thở, nói cho ta biết rằng đụng phải Mục Vân, cho nên ta mới chạy đến! Hi vọng thông báo phó cung chủ một tiếng, cẩn thận đề phòng.
Mã mẹ nhà ngươi.
Nghe đến lời này, Mục Vân thầm mắng một tiếng.
Lâm Chính Anh quả thực là tên chó má, Mục Vân đoán không sai, những người kia đều bị đối phương giết chết, hiện tại ngược lại đổ nước thúi lên trên người mình.
- Đa tạ Lâm trưởng lão bẩm báo!
Hàn Doãn chắp tay nói:
- Mục Vân kẻ này, thực sự hèn hạ vô sỉ, lại dám giết đệ tử Cửu Hàn thiên cung ta.
Vừa nghe lời này, Lâm Chính Anh ra vẻ đạo mạo nhẹ gật đầu.
Bọn hắn hoàn toàn không cách nào phát hiện, Mục Vân thời khắc này như là một ngọn cỏ khô tiềm ẩn bên trong đám cỏ hoang, căn bản không có cách phát giác được bóng người của hắn.
- Trước mắt chúng ta cần đoàn kết nhất trí, tìm kiếm Mục Vân, mới có thể triệt để chém giết hắn.
- Ừm!
Hai người dẫn đầu hạ quyết tâm, bắt đầu bố trí.
- Đám người Huyền Nguyệt thánh địa cũng ở chỗ này, lần này còn mời Lâm trưởng lão coi chừng.
- Bên trong Huyền Nguyệt thánh địa, chỉ có Vân thánh sứ một người thực lực khá mạnh, Hàn Doãn huynh hẳn là có thể cuốn lấy nàng, những người khác, không đáng để lo, chúng ta hợp tác một chỗ, ở nơi đây, còn không tin tìm không thấy Mục Vân.
Hàn Doãn nhìn thi thể Hàn Khâu Nhân trên mặt đất, nhẹ gật đầu.
Đám người dần dần tản ra, bắt đầu tìm kiếm tung tích Mục Vân.
Thế nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, Mục Vân đang ở kế bên bọn hắn.
Đợi đến đám người rời khỏi nơi này một khoảng thời gian, Mục Vân mới đứng dậy từ trong bụi cỏ.
Mộ bia còn đang đặt ở trước phần mộ, vừa rồi Hàn Khâu Nhân tới quá gấp gáp, hắn chưa kịp lấy ra, hiện tại việc cấp bách trước lấy ra Cửu Linh Đoạt Thiên Bi mới là quan trọng nhất.
Đi tới trước phần mộ, Mục Vân chắp tay, nói với mộ bia không có chữ:
- Tiền bối, mặc dù ta không biết ngài là ai, bất quá dùng Cửu Linh Đoạt Thiên Bi làm mộ bia, chỉ sợ ngàn vạn năm trước, ngài cũng là nhân vật cường đại như ta, chết ở chỗ này, thực sự đáng tiếc, bất quá bây giờ, càng đáng tiếc là, ta muốn lấy đi mộ bia của ngài, thật sự xin lỗi, xin ngài rộng lòng tha thứ.
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Quy Nhất chỉ cảm thấy tất cả da gà trên người đều nổi lên.
Nhân vật cường đại như ta vậy…
Thật đúng là nghe không ra, Mục Vân đến cùng đang khen người khác, hay đang khen mình.
Lạy vài cái, Mục Vân đi ra phía trước, bàn tay đụng vào phía trên mộ bia.
Ông...
Chỉ là ngay tại giờ phút này, dị biến phát sinh, bàn tay Mục Vân vừa chạm phía trên mộ bia, trong khoảnh khắc chỉ cảm thấy toàn bộ thân trong cơ thể tựa hồ bị thăm dò không còn gì, mà ngay sau đó, một cỗ lực hút khủng bố truyền ra từ phía trên mộ bia.
- Vân lang!
Nhưng mà ngay giờ phút này, một bóng người từ xa đến gần, tới gần Mục Vân.
- Đừng tới đây!
Người tới chính là Tiêu Doãn Nhi, nhìn thấy Mục Vân cử động quái dị, Tiêu Doãn Nhi vừa định tiến lên, lại bị Mục Vân quát một tiếng trấn trụ.
Ông một tiếng, bóng dáng Mục Vân nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Tiêu Doãn Nhi dừng một chút, phi thân rơi xuống, nhìn mộ bia, do dự mấy phần, cuối cùng vẫn duỗi ra tay ngọc, vuốt ve phía trên mộ bia.
Trong chốc lát, hai người biến mất bên trong cung điện, triệt để không còn tăm hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận