Vô Thượng Thần Đế

Chương 837: Long phách

Đầu truyền đến một trận cảm giác đau đớn.
Mục Vân dần dần tỉnh lại.
Xảy ra chuyện gì?
Lắc lắc đầu, nhìn bốn phía, Mục Vân kinh ngạc.
Toàn bộ mặt đất xung quanh, so với chỗ hắn ở vừa rồi, cơ hồ giống nhau như đúc, cỏ dại một ánh mắt không nhìn thấy bờ.
Nhưng cỏ dại cũng không phải vẻ khô héo, mà là bảy màu long lanh.
cỏ Dại bảy màu?
Mục Vân chưa từng nghe thấy!
- Doãn Nhi hẳn không đi vào.
Mục Vân tự mình lẩm bẩm, nhìn bốn phía.
- Ta rõ ràng đã lấy lễ để tiếp đón, còn kéo ta vào được, ai...
- Lấy lễ tiếp đón?
Quy Nhất cười nói:
- Ngươi thật lấy lễ tiếp đón, không có đào phần mộ người ta, chỉ lấy đi mộ bia người ta.
- Ngươi nói nhảm quá nhiều!
- Ngươi...
- Đừng lên tiếng!
Trong lúc hai người trêu chọc nhau, Mục Vân lại đột nhiên im lặng.
- Lão tử lên tiếng, ngoại trừ ngươi, không ai có thể nghe được, ta sợ cái gì.
Quy Nhất bị Mục Vân quát lớn sững sờ, thế nhưng kịp phản ứng, nổi giận mắng.
Mục Vân cũng không thèm để ý đến hắn, tiến lên một bước, nhìn thảo nguyên vô tận, suy nghĩ xuất thần.
Ngao...
Nhưng ngay giờ phút này, trong khoảnh khắc, một tiếng gầm gừ to rõ vang lên, Ngay sau đí, một bóng dáng giống như một tia thiểm điện vọt thẳng tới.
Đó là... Một đầu rồng.
Một đầu rồng chân chính!
Nhìn thấy bóng dáng lao vùn vụt tới, xuất hiện trước người, Mục Vân sững sờ tại chỗ.
Đối mặt Thần Long, hắn có thể làm gì?
Trốn?
Căn bản không có khả năng!
Giết?
Càng không có khả năng.
- Không đúng, không phải Thần Long.
Khi Thần Long bay đến trước người, Mục Vân hơi sững sờ.
Chính xác mà nói, đây chẳng qua là hư phách của một đầu Thần Long.
Thậm chí, hư phách này chỉ ẩn chứa một chút xíu lực lượng Thần Long.
Bất quá cho dù một chút xíu, một phần ngàn vạn, cũng đầy đủ để Mục Vân uống một bình.
- Nhân loại ti tiện! Ngươi tới chỗ này làm cái gì?
Nghe hư phách Thất Thải Thần Long hoie, đáy lòng Mục Vân mang theo tức giận.
Kiếp trước hắn gặp qua không ít thần thú Thần Long, mỗi một tên há miệng ngậm miệng nhân loại ti tiện, xem mình như thái thượng hoàng.
Long tộc, từ trước đến nay cho rằng mình là chủng tộc cao quý, xưa nay không để bất kỳ kẻ nào ở trong mắt.
Giờ phút này, cũng như thế.
- Ngươi cho rằng ta muốn đến nơi đây, còn không phải mộ bia đưa ta vào.
Câu nói này, Mục Vân cũng không phải nói ngoài miệng, mà âm thầm phàn nàn.
Ngoài miệng lại nói:
- Ta cũng không biết nơi này là nơi nào, nếu như tiền bối có thể đưa ra ta ngoài, vô cùng cảm kích.
- Ừm?
Nhìn Mục Vân, sắc mặt Thất Thải Thần Long cao ngạo, quát:
- Ba giây đồng hồ, lăn ra ngoài, nếu không, chết ở chỗ này!
Ba giây đồng hồ lăn ra ngoài?
Mục Vân tức giận.
Hắn đã rất cung kính, lão già này, thật đúng cho rằng mình là Thần Long chân chính.
- Cho dù ngươi cho ta nửa canh giờ, ta không biết ra ngoài như thế nào, cũng lăn không đi ra.
Mục Vân nói.
- Cả gan làm loạn, ta thấy ngươi rõ ràng ngấp nghé trứng rồng, cho nên mới tới chỗ này, muốn chết!
Thất Thải Thần Long gầm lên giận dữ, lao thẳng tới Mục Vân.
Trứng rồng!
Nghe đến lời này, Mục Vân lại nhất thời tinh thần tỉnh táo.
Nơi đây chính là bên trong long động, trứng rồng chính ở nơi này.
- Trứng rồng ở đâu?
- Nhân loại bẩn thỉu, quả nhiên vì trứng rồng mà đến!
Thần Long gào thét ói:
- Nhận lấy cái chết, cho dù ta chết, ngươi cũng đừng mong biết trứng rồng ở đâu.
Trên mặt Thất Thải Thần Long lộ ra tức giận, hận không thể giết Mục Vân trong lúc, gào thét, vọt thẳng tới Mục Vân.
Trong lúc cấp bách, Mục Vân đặt trước người trường kiếm đón đỡ đuôi rồng bắn phá.
Một tiếng ‘bang’ vang lên, trường kiếm bị kia long vĩ đập mạnh, Mục Vân cảm giác toàn bộ thân thể biến thành lá rụng, theo gió mà bay.
- Đáng chết!
Thân thể nhẹ nhàng bay ra, Mục Vân rõ ràng nhìn thấy Hư Long đang lao tới chỗ mình.
- Chấn động chi kiếm!
Một đạo kiếm khí lao vùn vụt ra ngoài, toàn bộ bóng người Mục Vân nhất thời lui nhanh, giết ra một kiếm.
Tiếng lốp bốp vang lên, kiếm khí chấn động ầm ầm phiêu đãng.
Bóng dáng Hư Long bị kiếm khí quấn quanh, Mục Vân vội vàng kéo dài khoảng cách.
Hư Long mặc dù không thể xuyên toa không gian, nhưng thực lực bản thân cũng tương đương với cường giả cảnh giới Vũ Tiên cảnh bát trọng. Mà bát trọng bực này là bởi vì Hư Long tựa hồ bởi vì long phách tiêu hao quá lớn, dẫn đến long phách cực kì suy yếu, chỉ có thể phát huy ra thực lực cảnh giới bát trọng.
Đã như vậy, chỉ có liều mạng.
Mà về phần trứng rồng, gia hỏa này khẳng định sẽ không nói cho mình tung tích.
Đã như vậy, vậy chỉ có liều mạng, đập nồi dìm thuyền.
Trong một khoảnh khắc này, ba đường lưu ly kim thân quay xung quanh người Mục Vân.
Hắn là Vũ Tiên cảnh lục trọng, thêm ba đạo lưu ly kim thân, phòng ngự không chỉ tăng gấp mười lần.
Lại thêm Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí hình thành chín khỏa nguyên cầu, một mực bảo hộ quanh người.
Trong khoảnh khắc, Mục Vân có thể nói vận dụng toàn bộ phòng ngự.
Toàn bộ phòng ngự khuếch tán ra, Mục Vân lại cảm giác, nếu mình bị long vĩ quét một vòng, chỉ sợ cũng cũng bị thương nặng.
Long vĩ có thể nói là công kích tập kết toàn bộ sức mạnh thân thể Thần Long, thậm chí lợi hại hơn long trảo nhiều.
Một cái đuôi vung đến để Mục Vân cảm giác, Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí cùng với ba đạo lưu ly kim thân lúc này thành bài trí.
- U Minh Quỷ Trảo!
Ngay tại giờ phút này, Mục Vân quát khẽ, ngón tay thành trảo, đánh ra.
Huyết sắc mông lung, một trảo của Mục Vân để kia Hư Long rút lui.
- U Minh Quỷ Trảo!
Hư Long nhìn thấy Mục Vân ra chiêu, sững sờ, trong mắt đầy rung động.
- Sao ngươi lại biết U Minh Quỷ Trảo?
- Ngươi quản ta làm gì!
Mục Vân tức giận quát.
Võ kỹ chiêu thức bên trong Vạn Cổ Huyết Điển, phồn vinh phức tạp, năm năm qua, Mục Vân nghiên cứu Vạn Cổ Huyết Điển càng ngày càng thấu triệt, ứng dụng vào huyết mạch cũng càng ngày càng thuần thục.
U Minh Quỷ Trảo này so với năm năm trước, quả thực là long trời lở đất.
Quan trọng nhất, tinh huyết Thất Thải Thiên Long trong cơ thể hắn cũng triệt để hỗn hợp cùng huyết mạch mình thành một chỗ, công kích bực này, có thể xưng bá đạo.
Hư Long lại rất e ngại nhìn U Minh Quỷ Trảo, một mực rút lui, không dám tiến lên.
Cuối cùng, Hư Long chung quy không cách nào tránh né U Minh Quỷ Trảo, bất đắc dĩ ngạnh kháng.
Oanh...
Tiếng oanh minh đinh tai nhức óc vang lên.
- A?
Tiếng oanh minh qua đi, Hư Long trong lúc nhất thời ngưng lại, mặt rồng lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.
- Thế nào yếu như vậy?
Hư Long nhịn không được nghi ngờ nói.
Nghe đến lời này, Mục Vân cơ hồ muốn phun ngụm máu.
Yếu như vậy!
- Nếu so sánh với người kia vạn năm trước, yếu không chỉ gấp trăm lần nghìn lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận