Vô Thượng Thần Đế

Chương 868: Hiệp đàm (2)

Mục Vân giơ lên Khổ Tình Kiếm, nhìn Hắc Lân Lang Vương, mang theo một tia sát cơ.
Gia hỏa này ở đây, không chết chính là hắn chết
- Ta có thể giúp ngươi!
Mục Vân vừa mới giơ lên trường kiếm, một tiếng trầm thấp vang lên, trong miệng Hắc Lân Lang Vương vô duyên vô cớ toát ra những lời này.
- Ngươi có thể giúp ta? Ngươi giúp ta thế nào?
Mục Vân cười nói:
- Ngươi bây giờ đến bản thân còn khó đảm bảo, còn giúp ta? Muốn mạng sống, nói thẳng!
- Không có ta, ngươi không cách nào tiến vào bên trong bí tàng của đại nhân, tin tưởng ta, người trẻ tuổi!
Hắc Lân Lang Vương ho khan một cái, trầm giọng nói:
- Ta vốn là tiên thú thủ hộ nơi này, cho nên, thôi, muốn nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu, tiên thú là vật gì.
- Không phải là tiên thú của ngàn vạn đại thế giới sao? Có gì đặc biệt hơn người!
- Ngươi biết tiên thú?
- Thần thú ta đều biết!
Mục Vân nhếch miệng, đáy lòng lại đang nghĩ, ngày sau Tần Mộng Dao chân chính triệt để thức tỉnh thần phách, nói không chừng có thể biến thành Băng Hoàng, thần thú hắn đều ‘cưỡi’ qua, đừng nói chỉ là tiên thú.
- Rõ ràng là Hắc Lân Lang Vương, lại sính cường nói mình là tiên thú? Là tiên thú, ngươi biến thành hình người cho ta xem.
Mục Vân vừa dứt lời, một tiếng hơi có vẻ trầm thấp lại bỗng nhiên vang lên.
- Ta cớ gì lừa ngươi, vốn là thú sắp chết.
Nhìn Lang Vương kia lớn vài trăm mét trước người biến mất không thấy gì nữa, một thân ảnh lại đột nhiên xuất hiện trước người mình, Mục Vân ngẩn người.
Đứng ở trước mặt mình là một vị trung niên nam tử ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, nam tử toàn thân áo đen, làn da mang theo một tia đen nhánh, thế nhưng đôi mắt kia lại mang theo hàn mang khiếp người.
Trung niên nam tử mở lời:
- Cho dù là Hắc Lân Lang cũng có thể dựa vào mình tu luyện tăng lên tới đẳng cấp tiên thú, chỉ là tương đối khó khăn thôi.
- Bất quá năm đó ta gặp được đại nhân, hắn nhìn ta thoi thóp, rất đáng thương, liền giúp ta đề thăng, cho nên ta hôm nay mới có trở thành tiên thú.
Nhìn trung niên nam tử thể trạng khôi ngô trước mắt, Mục Vân ngẩn người.
- Ngươi chỉ Thất Thải Thiên Long?
- Ừm!
Mục Vân biết, Thánh thú lại có thể dựa vào tu luyện, đề thăng làm tiên thú.
Bên trong ngàn vạn đại thế giới, tiên thú thậm chí đều tự thành một mạch, chỉ là, so với thần thú, tiên thú vẫn yếu hơn một chút.
Tiên thú chân chính, tu luyện có thành tựu mới có thể trở thành thần thú.
Nhưng Mục Vân cũng biết, so với tiên thú tu luyện đề thăng mà thành, thực lực bản thân thật ra không hơn được tiên thú cường đại bản thân khi sinh ra chính là tiên thú.
Bất quá nam tử mặc áo đen này đúng là cao minh.
- Ngươi... Không sao rồi?
Nhìn nam tử áo đen, Mục Vân kinh nghi bất định hỏi.
Gia hỏa này là tiên thú, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, một kích trước khi chết của hắn, liều mạng cũng muốn đổi mạng mình, hắn thật đúng là gánh không được.
- Yên tâm đi, ngươi bây giờ, một kiếm đủ để giết ta, mà ta căn bản không có khả năng làm gì được ngươi!
Trung niên nam tử cười khổ.
Nhân loại trước mắt ngược lại rất có ý tứ.
- Ngươi vừa rồi nói, Thất Thải Thiên Long cứu ngươi, sao hắn lại chết? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Đại nhân vì sao mà chết, ta không biết, bởi vì lúc trước đại nhân tựa hồ tiến hành một trận đại chiến cực kì hao tâm tốn sức, cuối cùng may mắn có thể đào thoát.
- Mà ta được đại nhân bảo vệ, kéo dài hơi tàn, chỉ là đại nhân cuối cùng vẫn chết tại nơi này.
- Nhưng đại nhân có ân với ta, cho nên ta mới có thể lưu lại nơi này, trông coi hết thảy đại nhân trước đó lưu lại, thậm chí cả trứng rồng.
Vừa dứt lời, hai mắt trung niên nam tử chăm chú nhìn Mục Vân.
- Nói như vậy, ngươi biết trứng rồng trên người ta?
- Bên trong toàn bộ long động, hết thảy tất cả, ta đều biết!
Trung niên nam tử tự tin nói.
Đều biết?
Nhìn thấy trung niên nam tử rất tự ngạo, Mục Vân im lặng:
- Đều biết còn bị người ta đánh thành bộ cẩu tử dạng này!
- Ta...
- Được được được, ta không muốn cùng ngươi dài dòng những thứ này, Thần Long nhất tộc, không có một ai không tham tiền, ngươi vừa mới nói có thể giúp ta, vậy bây giờ nói cho ta, những bảo tàng kia ở đâu đi.
- Bây giờ ta không thể nói cho ngươi.
Hắc Lân Lang Vương nhìn Mục Vân, bình tĩnh nói.
- Vì cái gì?
- Bởi vì ngươi không thể cam đoan trứng rồng an nguy.
Trên mặt Hắc Lân Lang Vương mang biểu lộ trịnh trọng, nói:
- Ta trước kia đã đáp ứng đại nhân, chăm sóc tốt trứng rồng, thẳng đến khi hắn trưởng thành, đáng tiếc, trứng rồng chưa nở đã bị nhân loại các ngươi phát hiện.
- Mà ngươi dung hợp đại nhân một bộ phận long phách, hẳn là biết yêu cầu của đại nhân dành cho ngươi.
Mục Vân mỉm cười nói:
- Ta đạt được trứng rồng, đương nhiên không phải vì giết hắn.
- Thế nhưng ngươi không có thực lực bảo hộ hắn.
Trung niên nam tử thẳng thắn nói.
Tỉ mỉ nghĩ lại, Mục Vân thật phát hiện, mình không có cách nào phản bác.
Nếu như võ giả các đại thế lực hiện tại bên trong ba ngàn tiểu thế giới biết trứng rồng ở trên tay của mình, sợ rằng sẽ giết tới Huyết Minh, cho dù trả giá đại giới, cũng căn bản sẽ không từ bỏ.
Đây chính là sức hấp dẫn của một thần thú.
Cho dù tại ngàn vạn đại thế giới, thần thú cũng là tồn tại cao quý, không người có thể địch.
- Ngươi nói rất đúng vậy ngươi muốn làm sao xử lý?
- Ta có thể giúp ngươi!
Hắc Lân Lang Vương trịnh trọng nói:
- Đại nhân suy nghĩ sâu xa, vị kia trên người ngươi chính là đại nhân ta, ta muốn dưỡng dục hắn trưởng thành, cho nên, ta sẽ đi theo ngươi, nói đúng ra, sẽ cam đoan an nguy của trứng rồng!
- Đi theo ta?
Mục Vân cười ha ha một tiếng nói:
- Vậy bây giờ ta có phải hẳn là nên chữa khỏi thương thế trên người ngươi, sau khi để ngươi đi theo ta, làm tay chân của ta, xưng bá ba ngàn tiểu thế giới.
- Ngươi xác thực cần chữa khỏi thương thế của ta, ta nghĩ ngươi chữa khỏi thương thế của ta, đối ngươi chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu.
Hắc Lân Lang Vương thủy chung vẫn là biểu lộ nghiêm túc thận trọng.
- Chí ít, người khác muốn đối phó ngươi, ta sẽ vì bảo hộ trứng rồng bảo hộ ngươi.
Mục Vân lần nữa cười.
- Đại ca, có thể đừng ngây thơ như vậy hay không?
Mục Vân im lặng nói:
- Trò hề này, lừa gạt một vài tiểu hài tử thì được, à, ta không thể làm gì khác hơn là cứu ngươi, sau đó để ngươi giết ta?
- Ta sẽ không giết ngươi!
Hắc Lân Lang Vương chân thành nói:
- Điều kiện tiên quyết là, ngươi sẽ không có ý đồ khác với trứng rồng.
- Ngươi có phải ngốc hay không?
Mục Vân mang theo giận dữ nói:
- Nếu ta muốn róc thịt trứng rồng này, trước đó ngay tại thời điểm long hóa đã động thủ, những chuyện này, ngươi hẳn phải biết, nếu không đại nhân nhà ngươi sẽ giao trứng rồng cho ta? Hắn sẽ nguyện ý để ta dung hợp long phách hắn?
Vừa nghe Mục Vân nói lời này, Hắc Lân Lang Vương ngược lại sững sờ, có vẻ đúng.
Hắn thật có chút nói không lại Mục Vân.
- Mặc kệ ngươi nói thế nào, ta đều muốn lưu lại bên cạnh ngươi, chăm sóc trứng rồng.
Cuối cùng, Hắc Lân Lang Vương cứng rắn thốt ra một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận