Vô Thượng Thần Đế

Chương 870: Cần bế quan một chút

Nhìn thấy hoa thảo tinh thạch mét bày ra cùng bồi dưỡng trong phạm vi ngàn, Mục Vân không có triệt để đần độn, chỉ là hô hấp của hắn lại nhịn không được dần dần trở nên trở nên nặng nề.
- Bạch Mạt Lăng Hoa!
- Lưu Tinh Vũ Thảo!
- Thanh Ngọc Quả!
- Lạc Thiên Thiết!
- Trọng Duyên Ngân!
-...
Nhìn thấy những hoa thảo cùng tinh thạch, Mục Vân mừng như điên, đọc lên danh tự của từng loại như thuộc trong lòng bàn tay.
Nghe thấy Mục Vân nói ra những cái tên này, Hắc Lân lại nhất thời ngốc.
Mục Vân thế mà nhận biết toàn bộ.
Bên trong những vật này, thậm chí một ít ngay cả hắn đều không biết đến cùng là thứ đồ gì.
Thế nhưng Mục Vân thế mà kể hết từng loại.
Gia hỏa này, quả thực là quái tài.
- Ngươi đều biết?
Hắc Lân cả người ngẩn ngơ.
- Ta vì cái gì không biết?
Mục Vân kìm lòng không được nói:
- Những vật này, đều là bảo bối, thiên tài địa bảo, tiên bảo khó gặp bên trong ngàn vạn đại thế giới.
Hô hấp Mục Vân theo lời nói cũng dần trở nên ồ ồ.
Thần Long nhất tộc, không hổ là tộc tích lũy giàu có.
Những vật này, cho mấy súc sinh đến dùng, quả thực là lãng phí.
Thần Long đối với luyện đan, có thể nói là nhất khiếu bất thông, những Linh thảo Linh hoa này, cũng bất quá là bọn hắn rảnh rỗi nuốt lung tung.
Những tinh thạch kia, lại càng không cần phải nói, nhiều lắm thì lấy ra mài răng.
Vật như vậy đặt bên trong ở Thần Long nhất tộc, thực sự phung phí của trời.
- Thu!
- Thu hết!
Mục Vân trong lúc nhất thời duỗi hai tay ra, nhìn hết thảy bảo vật trước mắt, ha ha cười nói.
Những vật này, bên trong Thần Không bảo động Tru Tiên Đồ, không phải không có, nhưng muốn đạt được từ nơi đó, chỉ sợ đợi đến khi mình trở lại ngàn vạn đại thế giới, đến tiên nhân cảnh giới, hoàn thành khiêu chiến mới có thể đạt được.
Chỉ là nơi này, lại là lấy đi như không.
Mà Mục Vân có thể có tự tin, có những bảo bối này, luyện chế Hư Tiên đan, Hư Tiên khí, quả thực dễ như trở bàn tay.
Một đan lô không đạt tới trăm phần trăm xác suất thành công, Mục Vân cảm giác mình chỉ sợ đều sẽ nhịn không được tự đánh mình hai bạc tay.
Không thể lãng phí!
Mục Vân hạ quyết tâm, bắt đầu động thủ.
Nhìn thấy dáng vẻ Mục Vân không kịp chờ đợi, Hắc Lân im lặng.
Hắn ngay từ đầu còn lo lắng Mục Vân sẽ không biết những bảo bối này, xem như hàng thông thường bỏ qua, thế nhưng không nghĩ tới, Mục Vân quả thực hiểu rõ còn rõ ràng hơn hắn.
Gia hỏa này thật vẻn vẹn là võ giả bên trong ba ngàn tiểu thế giới sao?
- Còn thất thần làm gì? Đến giúp đỡ đi!
Nhìn Hắc Lân sững sờ tại chỗ, Mục Vân im lặng nói.
Hỗ trợ?
Hắc Lân nhìn Mục Vân tiện tay nhặt lên, ném vào đến trong không gian giới chỉ của mình, càng im lặng đến cực điểm.
Gia hỏa này, tựa như một thổ tài chủ, sợ người khác đoạt hắn, còn cần hắn hỗ trợ?
Quảng trường ngàn mét vuông, không bao lâu đã bị Mục Vân cướp đoạt trống không.
Thoải mái!
Cảm giác được bên trong Thần Không bảo động Tru Tiên Đồ, linh thảo, linh hoa khỏe mạnh trưởng thành, Mục Vân thở ra một hơi.
Cực kỳ lâu, hắn cũng không có vui vẻ như vậy.
Huyền Không sơn những thứ ngu xuẩn kia, chỉ nhìn chằm chằm trứng rồng không thả, lại hoàn toàn không nhớ, Thần Long nhất tộc là một chủng tộc thích sưu tập tài nguyên.
Đây mới thực sự là bảo tàng, tùy tiện xuất ra đều có thể giá trị hơn so với Hư Tiên khí.
Đại phát tài!
- Còn có cái gì không?
Trên mặt mang theo hưng phấn, Mục Vân tràn đầy mong đợi nhìn Hắc Lân.
Còn có cái gì?
Hắc Lân một mặt im lặng nhìn Mục Vân.
Toàn bộ bên trong động phủ đều bị Mục Vân dọn sạch, hắn còn ở nơi này hỏi mình còn có cái gì.
Không đúng!
Đột nhiên, ánh mắt Mục Vân hướng về phía trên pho tượng trung ương quảng trường.
Đó là một pho tượng phổ phổ thông thông.
Nhìn pho tượng kia càng giống một thân ảnh.
Mục Vân đi đến đứng phía trước pho tượng.
Toàn bộ pho tượng, hoàn toàn đứng ở trong đầm nước, mà dòng nước trong đầm nước chính là chảy ra từ bên trong dưới hông bóng người pho tượng.
Là chơi ác, quả thực là một kẻ hủy hoại tài sản.
Thiết kế như thế, rõ ràng không thuộc về nơi này, tựa hồ là người đến sau thêm vào.
- Hắc Lân, đây là ai ngu xuẩn như vậy, thiết kế tạo hình như thế?
Mục Vân đi ra phía trước, mở miệng hỏi.
Nghe đến lời này, trên mặt Hắc Lân ngược lại lộ ra vẻ lúng túng.
- Còn có thể là ai!
Ngữ khí Hắc Lân mang theo một tia bất đắc dĩ nói:
- Trừ vị Vân tôn giả vạn năm trước ra, còn ai có thủ đoạn như vậy.
- Ta?
Mục Vân đi đến phía trước, nhìn pho tượng kia, bàn tay phủi nhẹ tro bụi trên pho tượng, lộ ra một gương mặt kiệt ngạo bất tuần.
Thật đúng là hắn, là ta!
Mục Vân ngẩn người.
- Vạn năm trước, Vân tôn giả đến chỗ này, lấy ra long cốt xung quanh trái tim đại nhân nhà ta, điêu khắc thành pho tượng của mình!
Hắc Lân bất đắc dĩ nói:
- Chuyện này, cũng chỉ có thể xem như là sỉ nhục của ta, cho nên pho tượng này, ta một mực giữ lại, bất cứ lúc nào tỉnh táo chính mình.
- Khụ khụ, không sai không sai!
Mục Vân ho khan khục, nói:
- Đã như vậy, hôm nay, ta giúp ngươi hủy pho tượng này đi.
Mục Vân đi đến phía trước, nhìn pho tượng, nhưng trong lòng vạn phần kích động.
Đây là chính hắn thiết trí, thế nhưng ai có thể nghĩ tới, vạn năm trước chỉ là ngẫu nhiên, thế mà lại trở thành thủ đoạn giờ khắc này hắn dùng để tăng cường thực lực bản thân.
Lật bàn tay một cái, từng đạo thiên hỏa bỗng nhiên xuất hiện, triệt để vây quanh pho tượng.
Pho tượng kia là từ tinh cốt, long cốt xung quanh trái tim đúc thành, đối với hắn long hóa mà nói, không thể thích hợp hơn.
Mà nếu dung hợp long cốt, thực lực của hắn có thể nâng cao một bước.
Cảnh giới hắn hiện tại thực sự quá thấp một chút.
- Hắc Lân, vạn năm trước Vân tôn giả đặt pho tượng tại nơi này, hắn vì cái gì không có lấy đi bảo bối nơi đây?
Thời gian quá lâu, một ít chuyện cũng không kỹ càng, ngay cả Mục Vân cũng có chút quên lãng.
- Hắn ngược lại là có ý nghĩ.
Hắc Lân tức giận nói:
- Chỉ là hắn lúc ấy phát hiện long cốt, biết kia cấm chế phía trên long cốt, cho nên chỉ gỡ xuống tinh cốt, đúc thành pho tượng của mình, khuyên bảo hậu nhân, nơi này, là Vân tôn giả hắn nhìn trúng.
- Vị kia tựa hồ vốn định đi vào bên trong ngàn vạn đại thế giới học tập trận pháp, phá trận pháp cấm chế trên người đại nhân nhà ta, thế nhưng thời gian qua đi vạn năm, cũng không thấy hắn trở về.
- Hắn không có khả năng trở về.
- Cái gì
- Ừm? Nga, không có gì!
Mục Vân tự nhủ:
- Có lẽ hắn đã trở về, chỉ là ngươi không biết mà thôi.
Thiên hỏa dần dần che kín long cốt, dần dần, hình tượng Vân tôn giả tiêu tán, long cốt kia hóa thành một đạo thất thải lưu quang óng ánh sáng long lanh, tiến vào bên trong thân thể Mục Vân.
- Ta cần bế quan, ngươi giúp ta hộ pháp, cũng tranh thủ hóa giải dược hiệu những đan dược kia đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận