Vô Thượng Thần Đế

Chương 873: Cửu Cửu Quy Nhất kiếm trận (1)

- Năng lực Băng Hoàng Thần Phách, Tần Mộng Dao, lúc trước cung chủ định rút về lực lượng thần phách của ngươi, luyện hóa thần phách ngươi, thành tựu vô thượng bí tịch Cửu Hàn thiên cung ta, đến thời điểm đó, Huyền Không sơn cũng không thể coi là cái gì.
- Đáng tiếc hết thảy đều bị Mục Vân phá hư, hắn đáng chết!
Tần Mộng Dao ngạo nghễ nói:
- Hắn có đáng chết hay không, không tới phiên ngươi nói, ngược lại là ngươi, đáng chết!
- Nghe nói Phó cung chủ Cửu Hàn thiên cung Hàn Doãn thực lực cao cường, Vũ Tiên cảnh thập trọng, không nghĩ tới thích khi dễ hậu bối, ta đến cùng ngươi đọ sức, như thế nào?!
Một tiếng cười ha ha vang lên, chỉ thấy một đạo hắc ảnh đột nhiên xông ra, trong tay bóng đen kia, lân phiến rầm rầm rung động, lao thẳng tới Hàn Doãn.
- Ngươi là ai?
Nhìn thấy bóng người đột nhiên đi tới, Hàn Doãn lộ vẻ cẩn thận, nhìn chằm chằm Hắc Lân khẽ nói.
- Ngươi quản ta là ai!
Lân phiến trong tay Hắc Lân như phi tiêu, toàn bộ lao tới chỗ Hàn Doãn.
- Tiểu nha đầu, đừng nhìn, nhanh đi trợ giúp người Huyết Minh ngươi đi.
- Ừm!
Tần Mộng Dao nhìn Hắc Lân, ánh mắt lộ ra một tia mê mang.
Người này, nàng thật không có gặp qua.
Chẳng lẽ lại là người Khổ Thiên điện?
Nếu như thật sự là người Khổ Thiên điện, nội tình Khổ Thiên điện, quả thực khủng bố.
Lúc trước Nhậm Cương Cương cùng với tên kia nam tử áo đen, thực lực hai người có thể xưng khủng bố, nhất là nam tử áo đen có thể ngăn cản mấy vị hạch tâm trưởng lão Huyền Không sơn.
Hạch tâm trưởng lão Huyền Không sơn, phần lớn là cảnh giới Vũ Tiên cảnh thập trọng, thực lực từng người nổi bật, mà càng là lão quái vật sống hơn ngàn năm.
Tần Mộng Dao phi thân lên, không còn để ý tới.
Trước mắt nhân số võ giả Cửu Hàn thiên cung cùng Huyền Không sơn xa xa nhiều hơn Huyết Minh cùng Huyền Nguyệt thánh địa, đệ tử cần nàng chi viện, quá nhiều.
Trong lúc nhất thời, tràng diện trở nên phân loạn.
Bạch Vô Tình cùng Tập Lang hai người, bản thân đều là hạch tâm trưởng lão Huyền Không sơn, thế nhưng Tập Lang bị Huyền Không sơn âm hại, quả nhiên là cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Mà đổi thành một bên, Vân thánh sứ ra tay với Huyền Ngọc Đức, càng không chút lưu tình.
Giống như giữa hai người có thù giết cha.
Như thế để Huyền Ngọc Đức càng cảm thấy im lặng.
Mà Hắc Lân cùng Hàn Doãn giao chiến, thì tương đối ngược lại, càng giống như luận bàn thăm dò.
Hắc Lân trước đó bị thương nặng, thương thế cũng chỉ khôi phục không đến một nửa, đối mặt Hàn Doãn, hắn không dám khinh thường.
Mà Hàn Doãn đối trước mắt nam tử da đen đột nhiên xuất hiện, càng cảm giác khủng bố, chỉ là người này tựa hồ tuyệt không xuất thủ toàn lực, bằng không mà nói, hắn thật có khả năng không phải đối thủ.
Chỉ là, sao hắn lại biết, Hắc Lân bởi vì thân thể bị thương, không dám quá mức bức bách hắn.
Hắc Lân chỉ đang chờ đợi Mục Vân, nhìn tiểu tử này đến cùng muốn làm ra chiêu trò gì.
Giao chiến tiếp tục tiến hành, hai phe trong lúc đó, càng ngày càng giằng co.
Đệ tử Huyền Không sơn mặc dù chiếm cứ ưu thế, nhưng đối thủ bọn hắn là người Huyết Minh, càng là đệ tử Huyền Không sơn trước kia.
Lẫn nhau đao kiếm tương hướng, đám người Huyết Minh cơ hồ toàn bộ là kìm nén một hơi, cho dù liều mạng chết cũng muốn kéo đối thủ đệm lưng.
Đấu pháp triệt để không muốn sống cũng để đệ tử Huyền Không sơn cảm thấy sợ hãi từ trong lòng.
Bá bá bá...
Nhưng ngay tại giờ phút này, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
- Ha ha, Bạch huynh, Huyền huynh, có cần hỗ trợ hay không.
Từng tiếng xé gió trong nháy mắt vang lên, lần lượt từng thân ảnh rơi xuống, xông vào đến trong đám người song phương giao chiến.
- Chu Thiên Sinh, ngươi tới vừa hay!
Huyền Ngọc Đức cười ha ha một tiếng nói:
- Giết sạch những dư nghiệt Huyết Minh này, mà về phần những người Huyền Nguyệt thánh địa, đương nhiên là một tên cũng không thể bỏ qua.
- Không có vấn đề!
Chu Thiên Sinh lao xuống, bắt đầu chém giết.
Theo đội ngũ Chu gia gia nhập, trong chốc lát, võ giả Huyết Minh cùng Huyền Nguyệt thánh địa chịu áp lực gia tăng.
- Đáng chết!
Thấy cảnh này, Tần Mộng Dao chửi nhỏ một tiếng, khắp khuôn mặt đều là vẻ lạnh lùng.
Chu gia, Huyền Không sơn, Cửu Hàn thiên cung tam đại thế lực, thực sự quá vô sỉ.
Chu Thiên Sinh lao thẳng tới Tần Mộng Dao, trong mắt mang theo một tia trêu tức.
Mà phía sau, một thanh niên bước ra một bước, nhìn Chu Á Huy đang ra sức chém giết trong đám người.
- Chu Á Huy, hắc hắc, Chu gia, đã không phải là Chu gia của ngươi.
Chu Dục bước ra một bước, trường kiếm ra khỏi vỏ, chém tới Chu Á Huy.
Thời khắc này Chu Á Huy bị bốn người vây công, chỗ nào có thể chiếu cố đến sau lưng mình, mắt thấy trường kiếm kia muốn chém đến phía sau Chu Á Huy, lấy tính mệnh của hắn, một tiếng cười lạnh lại bỗng nhiên vang lên.
- Chu Dục, người Chu gia các ngươi đều thích đánh lén sao?
Tiếng cười vang lên, Chu Dục chỉ cảm thấy một thân ảnh giống như quỷ mị, xuất hiện ở trước mặt mình.
Thân ảnh vạch ra trường kiếm, sau một khắc, Chu Dục chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới trước mắt mình đều thay đổi.
Đầu của hắn rời đi thân thể, bị một đám lửa, triệt để bao trùm, chân hồn, nhận thiên hỏa tra tấn vô tận, đốt cháy.
Chu Dục lại trơ mắt nhìn, nhìn trường kiếm trong tay của mình, ngẫu nhiên phản ứng chém về phía thân ảnh đột nhiên xuất hiện, thế nhưng trường kiếm triệt để bị đón đỡ phía trước đạo thân ảnh kia.
Trường kiếm, căn bản không có cách xuyên qua thân ảnh, ngược lại đâm vào phía trên đạo thân ảnh phát ra một tiếng vang.
Xong đời rồi!
Một khắc cuối cùng Ý niệm biến mất, Chu Dục cảm giác được, chết rồi, triệt để chết!
- Chu Dục!
Ngay tại giờ phút này, một tiếng gầm gừ lại đột nhiên vang lên.
Chính là Chu Thiên Sinh!
Đệ tử thiên tài Chu gia, ban đầu Chu Bằng, Chu Khiếu, bây giờ đến Chu Dục, đều lương đống của Chu gia, là hạng thiên tài chống đỡ Chu gia tiếp tục phát triển.
Chính như đại ca hiện tại hắn Chu Thiên Chinh, bởi vì hắn Chu Thiên Sinh cùng nhị ca Chu Thiên Dưỡng phụ tá, mới có thể phát triển Chu gia từ địa vị như Lâm gia, Thạch gia, Kim gia, dẫn đầu đi về phía đến bây giờ trở thành đệ nhất đại gia tộc bên trong ba ngàn tiểu thế giới.
Mà bây giờ, từng thiên tài Chu gia ra một lần, thiếu một người, ngày sau căn bản chọn lựa không ra tộc trưởng ưu tú, cho dù chọn lựa ra, cũng tìm không ra nhân tuyển phụ tá thích hợp.
- Mục Vân, lại là ngươi, lại là ngươi!
- Minh chủ!
Nhìn thấy Mục Vân đứng ở sau lưng mình, một kiếm chém chết Chu Dục, Chu Á Huy vội vàng nói:
- Ngài lại cứu ta một mạng!
- Kéo cái gì trứng!
Mục Vân vỗ vỗ bả vai Chu Á Huy, cười ha ha một tiếng nói:
- Ngươi cũng không thể chết, ngươi chết rồi, ai phụ tá ta.
Nhìn thấy Mục Vân cười ha ha, Chu Á Huy nhẹ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận