Vô Thượng Thần Đế

Chương 884: Nguy cơ cầm đầu (2)

- Nói hay lắm!
Thiên Ngọc Tử vỗ vỗ bả vai Chu Tử Kiện, vừa định mở miệng, một tiêng hô có lực lại đột nhiên vang lên.
- Mục Vân!
- Vân huynh!
Nhìn một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong đại điện, đám người ngạc nhiên.
Dưới núi sớm đã bị nhốt chật như nêm cối, một con ruồi cũng không bay vào được, Mục Vân như thế nào tiến đến.
Mà bên trên Thiên Kiếm Phong có hộ phong đại trận, ngay cả người tứ đại gia tộc trong lúc nhất thời cũng không thể phá vỡ đại trận, Mục Vân thế nào không một tiếng động tiến đến?
- Chưởng môn! Tử Kiện!
Nhìn hai người, Mục Vân chắp tay.
Năm năm qua, Chu Tử Kiện một mực lui tới giữa Thiên Kiếm sơn cùng Lạc Hồn đảo, Thiên Kiếm sơn cùng Lạc Hồn đảo càng có quan hệ chặt chẽ.
Thậm chí nói, Thiên Ngọc Tử cũng cho Mục Vân rất nhiều đề nghị bên trên quản lý cùng phát triển Huyết Minh.
Kiếp trước, mặc dù nắm trong tay Vân Minh tiếng tăm lừng lẫy, thế nhưng không thể không nói, nếu lúc trước không có tứ đại hộ pháp cùng mỹ nữ sư tôn, chỉ sợ Vân Minh sớm đã bị chính Mục Vân đùa chơi chết.
Phương diện quản lý, hắn thực sự không am hiểu.
- Đến hay lắm!
Nhìn Mục Vân, Thiên Ngọc Tử khẽ mỉm cười.
Lúc này, lại nói cái gì, làm sao ngươi tới rồi? Ngươi đi tìm cái chết sao? Loại lời này, Thiên Ngọc Tử thấy đều làm ra vẻ.
- Chỗ nào tốt?
Mục Vân mỉm cười, mang theo một tia nghiền ngẫm.
- Tiểu tử ngươi, hộ phong đại trận này, ta mang ngươi đến trận nhãn, trận pháp sư có thể sáng tạo Huyền Minh Tru Tiên Trận, hộ phong đại trận trong mắt ngươi, chỉ sợ cũng không lọt mắt.
- Chưởng môn, lúc này, còn muốn đùa giỡn hay sao?
Mục Vân ha ha cười nói.
- Tiểu tử ngươi thấy ta giống như đang đùa giỡn hay sao? Tiểu Xích Lão!
Thiên Ngọc Tử vỗ vỗ bả vai Mục Vân, mang theo Mục Vân, tiến vào hậu điện.
Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy Mục Vân đến, Thiên Ngọc Tử thậm chí toàn bộ mấy trăm thân ảnh phía trên Thiên Kiếm Phong đều không tự chủ được thở ra một hơi.
Chu Tử Kiện bất đắc dĩ cười một tiếng, đi theo.
Hắn hiện tại được Mục Vân dẫn đạo, song thủ kiếm càng thêm thành thục, năm năm qua, cùng Kim gia, Lâm gia, Thạch gia âm thầm đấu tranh, không biết chém giết bao nhiêu người của tam đại gia tộc.
Mà hắn càng nương tựa theo thực lực của mình, một bước từ Thiên Kiếm Tử, đến trưởng lão lại đến phó môn chủ, một đường đi tới, cùng hắn làm bạn là song kiếm của mình, còn có Đoán Cốt quyết Mục Vân truyền cho hắn.
Một buổi đốn ngộ, song thủ kiếm khiến cho hắn tìm được võ đạo của mình, mà một môn võ kỹ càng làm cho thân thể của hắn đặc thù, đạt được khai quật trình độ lớn nhất.
Chỉ là cho tới bây giờ, Chu Tử Kiện vẫn không thể lý giải, vì sao Mục Vân có thể một ánh mắt nhìn ra chỗ bất phàm của hắn.
Những điểm này đã không quan trọng, hắn chân chính cần chính là dọc theo con đường của mình, tiếp tục đi tới đích.
Ba người rời đi, bên trên đại điện, đám người lại bắt đầu trò chuyện.
Mục Vân xuất hiện để tâm thần bọn hắn thủy chung thật căng dần dần lỏng xuống.
Trong đông đảo võ giả Thiên Kiếm sơn, Cừu Xích Viêm một thân trường sam màu đen, tóc dài buộc lên, hai tay chắp ra sau, bên trong sóng mắt mang theo một chút hương vị thư giãn.
- Đến thật kịp thời!
Nhìn ba người rời đi, Cừu Xích Viêm lẩm bẩm, trên mặt mang theo một tia tiếu dung như có như không.
Vị đệ tử Thiên Kiếm sơn này hôm nay cũng đã thành một trong trưởng lão quyền cao chức trọng của Thiên Kiếm sơn.
Hắn và Chu Tử Kiện hai người có thể nói là song long Thiên Kiếm sơn.
Chỉ bất quá, cũng chính bởi vì vậy, Kim gia, Thạch gia, Lâm gia, tam đại gia tộc càng lòng mang ý đồ xấu đối với Thiên Kiếm sơn.
Cao thủ thế hệ trẻ tuổi tam đại gia tộc mấy năm nay chết thì chết, tàn thì tàn, bị Mục Vân hố không ít.
Bọn hắn lạc hậu, mà Thiên Kiếm sơn thì tiến về phía trước.
Chênh lệch bực này lại trăm năm sẽ thể hiện ra rất rõ ràng.
Cho nên bọn hắn hiện tại muốn bắt đầu nhằm vào Thiên Kiếm sơn.
Thất đại thế lực sở dĩ có thể bình ổn phát triển bên trong Tây Vực, tạo thành liên minh, dựa vào chính là cân bằng lẫn nhau, thế nhưng Thiên Kiếm sơn quật khởi, tam đại gia tộc bị thua, không thể nghi ngờ đánh vỡ cân bằng.
Chính vì vậy, tam đại gia tộc không thể không liên hợp lại.
Giờ phút này, Thiên Ngọc Tử cùng Mục Vân hai người tiến vào phía sau đại điện.
Đại môn một gian mật thất bị mở ra, Thiên Ngọc Tử, Mục Vân, Chu Tử Kiện ba người tiến vào bên trong mật thất.
Đại môn chậm rãi khép kín, vừa mới dậm chân đến bên trong mật thất, từng tiếng vù vù không ngừng vang lên.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Mục Vân hơi sững sờ.
Mật thất cũng không phải quá lớn, một trăm mét vuông, thế nhưng bên trong mật thất lại hiện ra xu thế sơn phong.
Mà trên vách tường toàn bộ sơn phong, từng chuôi trường kiếm,đứng lơ lửng trên không.
Những trường kiếm kia, hoặc là kiếm nhỏ, hoặc là kiếm to, hoặc là song kiếm, hoặc là quy văn kiếm hình thái quái dị, đủ loại kiểu dáng, nhìn kỹ lại, trọn vẹn mấy trăm chuôi.
Bên trong mấy trăm thanh trường kiếm giờ phút này lại có sấp sỉ một phần mười trường kiếm tàn tạ không chịu nổi, trên thân kiếm vết rách.
Nhìn kỹ lại, trường kiếm còn lại hoàn chỉnh chỉ có chín mươi chín chuôi.
- Mục Vân, ngươi nhìn thấy chín trămchín mươi chín thanh trường kiếm, chính là trận nhãn trước đó của Thiên Kiếm hộ sơn đại trận, chỉ là, chín trăm chín mươi chín thanh trường kiếm lại trải qua đại đa số sơn phong hư hao, chỉ còn lại chín mươi chín chuôi, chín mươi chín chuôi, chính là điểm chống đỡ của hộ phong đại trận Thiên Kiếm Phong.
- Nếu chín mươi chín thanh trường kiếm lại phá diệt, toàn bộ đại trận liền hủy, Thiên Kiếm sơn ta cũng sẽ đi đến phần cuối.
Thiên Ngọc Tử khẽ thở ra một hơi.
- Lần này, tam đại gia tộc có chuẩn bị mà đến, đột nhiên tập kích, càng liên hợp Chu gia, phá hư chủ trận Thiên Kiếm sơn ta, khiến cho ta trở tay không kịp, lúc này mới trong mười ngày ngắn ngủi biến thành một bước này.
- Cha...
Nhìn thấy Thiên Ngọc Tử tự trách, Mục Vân cười nói:
- Việc này, cũng không thể trách ngài, dù sao bên trong ba ngàn tiểu thế giới, hòa bình quá lâu, các đại thế lực, thoạt nhìn như buồn ngủ.
Vừa nghe Mục Vân nói lời này, trong mắt Thiên Ngọc Tử lướt qua một tia tinh quang.
Xác thực, gần ngàn năm qua, các đại thế lực đúng là qua hơi an nhàn một chút.
Nếu cứ an nhàn bực này, vạn nhất Ma tộc lúc này động tâm tư như vạn năm trước, vậy nên như thế nào?
Vẻn vẹn Huyền Không sơn, có thể ngăn cản được sao?
Chỉ là việc này, Thiên Ngọc Tử cũng không có suy nghĩ sâu xa, trước mắt là như thế nào bảo vệ Thiên Kiếm Phong.
Mục Vân từng sống ở Thiên Kiếm sơn, biết đại khái, Thiên Kiếm sơn tổng cộng có một ngàn tòa sơn phong chân chính, Thiên Kiếm Tử, hạch tâm đệ tử, đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn, tầng tầng núi non trùng điệp.
Trước mắt xem ra, những cái khác trong chín trăm chín mươi chín tòa đại trận đều hủy, chỉ có Thiên Kiếm Phong một tòa.
- Mục Vân, có nắm chắc không?
Nhìn thấy Mục Vân đứng trước chín mươi chín thanh trường kiếm, Thiên Ngọc Tử cẩn thận hỏi.
Nhìn thấy Mục Vân dần dần lắc đầu, đáy lòng Thiên Ngọc Tử lại nặng trĩu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận