Vô Thượng Thần Đế

Chương 89: Ăn mừng chiến thắng

Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ, nhưng lại thật sự tồn tại.
Ầm...
Chỉ là, sau một khắc cảm giác trôi qua, bên tai đám người bỗng truyền đến một đạo bành tiếng vang.
Ngay sau đó, âm thanh kêu thảm vang lên, lúc này đám người mới lấy lại tinh thần, chỉ thấy thân hình của Điêu Á Đông rút lui, ngực hắn lõm vào, trong miệng hắn điên cuồng bắn ra máu, một ngụm máu tươi, phun tới, ngã xuống lôi đài, đã hôn mê bất tỉnh.
Đã xảy ra chuyện gì!
Trong nháy mắt, đám người kinh ngạc đến ngây người.
Mọi diễn biến, bọn hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Vừa rồi trong nháy mắt Mặc Dương đánh bại Điêu Á Vân, vì kiếm ý mạnh mẽ, thế nhưng Mục Vân dùng một kiếm đánh bại Điêu Á Đông là dựa vào cái gì?
Một kiếm!
Võ giả thất trọng Ngưng Nguyên cảnh đánh bại võ giả bát trọng Tụ Đan cảnh, không phải không được, có thể người đó cũng là thiên tài nghịch thiên.
Nhưng võ giả thất trọng đánh bại bát trọng Tụ Đan cảnh, còn là một chiêu đánh bại, lại khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
Mà Mục Vân lại làm được điểm này.
Chính là Mục Vân nổi tiếng là phế vật trong toàn bộ Bắc Vân thành mười năm qua!
\- Tranh tài... Mục Vân chiến thắng!
Cuối cùng, người làm trọng tài, Phương trưởng lão mới phản ứng được, sững sờ tuyên bố.
\- A!
Mấy người Diệu Tiên Ngữ, Tề Minh, Mặc Dương nhìn thấy Mục Vân chậm rãi đi xuống lôi đài, bọn hắn hưng phấn chạy tới.
Mặc dù bọn hắn xem không hiểu một chiêu kia, nhưng bọn hắn biết, Mục Vân thắng!
Mục đạo sư của bọn hắn dùng một chiêu đánh bại thiên tài đạo sư Điêu Á Đông, đạt được thắng lợi, thành công tấn cấp làm đạo sư cao cấp.
Ngày sau, ai còn dám nói Mục Vân là phế vật?
\- Hô... Cũng coi như lấy lại thanh danh cho ngươi!
Mục Vân thở ra một hơi, tự mình lẩm bẩm.
\- Mục đạo sư, ngươi quá lợi hại, ngươi làm sao làm được? Ta cảm giác kiếm ý của ta, cũng không bằng ngươi!
Mặc Dương khó có thể tin nói.
\- Phi, Mặc Dương, tiểu tử ngươi chớ đắc ý, kiếm ý của ngươi, còn không phải nhìn một kiếm này của Mục đạo sư mới lĩnh ngộ à, ngươi còn muốn so với Mục đạo sư!
\- Đúng đấy, Mặc Dương, đừng quá tự tin, Điêu Á Vân cũng chính là người thứ mười trong mười vị đại đệ tử thiên tài Bắc Vân học viện chúng ta, thắng hắn, ngươi cũng xem như có tài cán mà thôi!
Mặc Dương nghe được Tề Minh và Diệu Tiên Ngữ đùa cợt, cười ha ha một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý:
\- Đi đi đi, đến Tụ Hiền các tửu lâu, ta mời mọi người một bữa cơm!
\- Tốt! Vậy hôm nay, ngươi cần phải chảy ra nhiều máu á!
Tụ Hiền các tửu lâu là tửu lâu có quy mô lớn nhất Bắc Vân thành, muốn ăn cơm ở nơi đó không phải hoàng kim, bạc, mà phải trả bằng linh thạch chuyên dụng của võ giả!
Một bữa cơm, mấy trăm linh thạch hạ phẩm đều là ít.
\- Tiên Ngữ... Tiên Ngữ...
Một bên khác, nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ trực tiếp bỏ rơi mình, đi theo nhóm người Mục Vân rời đi, sắc mặt của Thiệu Vũ dần dần âm trầm xuống.
\- Đúng là phế vật!
Thiệu Vũ lạnh lùng nói:
\- Điêu Á Đông kia, thiên tài gì chứ, trong tay ta có thể bị một chiêu giải quyết, Mục Vân này chỉ là mưu lợi thôi, trước mặt người khác làm phách lối, phóng tới trong Thánh Đan tông ta, đệ tử ngoại môn đều không đến lượt của hắn!
\- Kia là tự nhiên!
Một người bên cạnh cười hắc hắc nói:
\- Thiệu Vũ công tử là vị đệ tử ngoại môn thứ mười của Thánh Đan tông, có cảnh giới Chân Nguyên cảnh, đánh bại cảnh giới Tụ Đan cảnh, đó chỉ là một việc tiện tay, Mục Vân này cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!
\- Đúng là như thế!
Thiệu Vũ tự đắc nói:
\- Bây giờ, Tiên Ngữ bị Mục Vân mê hoặc, nếu ta có thể có biện pháp để nàng tiến vào Thánh Đan tông, về sau tự nhiên có thể có nhiều thời gian thân cận với nàng hơn!
\- Công tử nói đúng lắm, Diệu Tiên Ngữ chỉ mới mười sáu tuổi đã là luyện đan sư nhị phẩm, tiến nhập Thánh Đan tông ta, đúng là dư xài!
\- Thiệu sư huynh!
Đang lúc mấy người vừa đi vừa nói chuyện, một bên khác, một tiếng hô hoán đột nhiên vang lên, một bóng người vội vã chạy tới.
\- Thiệu Vũ sư huynh, Thiệu Minh sư huynh đến!
\- Đại ca đến rồi? Ở đâu?
\- Minh sư huynh đang ở Tụ Hiền các chờ ngươi, lần này tới, giống như có chuyện rất quan trọng muốn làm, hiện tại, muốn ngươi đi qua đó!
\- Đi!
Lời nói rơi xuống, mấy người vội vàng rời đi.
Tụ Hiền các chính là tửu lâu lớn nhất Bắc Vân thành, cần phải tiêu phí rất cao, khiến người bình thường chùn bước, nhưng là quy định của Tụ Hiền các vẫn như cũ là không thay đổi.
Nhóm Mục Vân, Tần Mộng Dao đi tới nơi đây, tùy ý chọn một chỗ trong đại sảnh lầu một ngồi xuống.
\- Hắc hắc, hôm nay, lớp năm sơ cấp chúng ta đại thắng lớp ba cao cấp, Mục đạo sư còn một chiêu đánh bại Điêu Á Vân, thiên tài đạo sư kiêu ngạo kia, xem người nào dám về sau còn nói chúng ta là lớp phế vật!
\- Cái gì thiên tài đạo sư, hiện tại Mục đạo sư mới là thiên tài đạo sư! Một chiêu đánh bại võ giả bát trọng Tụ Đan cảnh!
\- Hắc hắc... Không sai!
Giờ phút này, trong lòng nhóm Mặc Dương thật sự rất vui vẻ.
Thế giới của võ giả chính là thế giới của kẻ mạnh, ai cũng không nguyện ý bị người khác gọi là phế vật, ai cũng có tôn nghiêm của mình.
Nhưng bọn hắn trước đó, không có năng lực bảo vệ tôn nghiêm của mình, là Mục Vân, cho bọn hắn cơ hội này!
\- Tới tới tới! Mọi người cùng nhau kính Mục đạo sư một ly!
Hai ba mươi học sinh cùng một chỗ nâng chén, nhìn Mục Vân, trên gương mặt non nớt của bọn hắn lộ ra vẻ hưng phấn không thể kiềm nén.
Mục Vân nhìn từng khuôn mặt tươi cười của đám học viên kia, giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Kiếp trước, hắn là một Tiên Vương một đường hướng về phía vị trí Chí Tôn chí cường, mà sau khi trùng sinh, thân phận của hắn lại là một vị đạo sư học viện.
Một trận chiến với lớp ba cao cấp, đột nhiên để hắn cảm giác được, tu hành, không nhất định là một người đau khổ giãy dụa, cố gắng đi đến đỉnh cao của võ đạo.
Ở cùng những thiếu nam thiếu nữ này, tâm hắn cũng dần dần trẻ lại.
\- Trời ơi, hiện tại ta cũng chỉ mới mười chín tuổi, làm sao lại suy nghĩ bản thân như rất già vậy!
\- Cái gì?
Tần Mộng Dao ngồi ở bên cạnh, nghe được Mục Vân nghĩ linh tinh nói, khó hiểu nói.
\- Không có gì, không có gì!
Mục Vân cười ha ha một tiếng nói:
\- Uống rượu, uống rượu, hiện tại, không say không về!
Ở kiếp trước, là võ đạo ở kiếp trước.
Mà một kiếp này, Mục Vân nhất định đi theo hướng võ đạo không giống bình thường.
Hắn có người nhà, có người yêu, có học sinh, cũng là bằng hữu của hắn, những người này đều là tồn tại trân quý trên con đường võ đạo của hắn.
\- Một đám dế nhũi, chỉ có tiền ngồi trong đại sảnh này uống rượu!
Nhìn nhóm Mục Vân ngồi ở một góc đại sảnh chơi đùa, Thiệu Vũ đi ngang qua nơi đây, hắn thấp giọng mắng một cái, trực tiếp đi về phía phòng riêng trên lầu hai.
\- Ừm?
Thính lực của Mục Vân kinh người, tự nhiên nghe được tiếng mắng của Thiệu Vũ.
\- Là hắn?
Mục Vân nhìn thấy Thiệu Vũ đi về hướng lầu hai, cũng không lên tiếng, đang trong lúc vui vẻ, một ít con ruồi, hắn cũng lười phản ứng.
\- Đại ca, không phải nói sau nửa tháng mới đến sao, vì sao đến sớm thế?
Thiệu Vũ đi vào trong một căn phòng trên lầu hai, nhìn thấy đại ca của mình - Thiệu Minh, tràn ngập mong đợi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận