Vô Thượng Thần Đế

Chương 890: Ai mai phục ai? (2)

Phía trên đại trận giờ còn lưu lại ba động khủng bố, để bọn hắn căn bản không dám tới gần.
Mà một lần bạo tạc này để gần vạn tên đệ tử các đại gia tộc bị thương.
- Ba vị tộc trưởng!
Chu Trí Viễn nhìn thương binh đầy đất, bình tĩnh nói:
- Mỗi người chúng ta tổn thất đều rất lớn, không bằng tạm thời rút lui, chỉnh đốn một phen, lại mưu đồ.
Kim n, Lâm Động Thiên, Thạch Phá Thương ba người mặc dù không cam, thế nhưng giờ khắc này thương binh đầy đất, tràng diện phân loạn, chỗ nào còn có thể tiến hành công kích.
Tam đại tộc trưởng bắt đầu không ngừng hạ lệnh, đám người dần dần lui lại.
Nhìn thấy tam đại gia tộc rút lui, đáy lòng của mọi người cũng hơi thở ra một hơi.
- Mục Vân, không có sao chứ?
Thiên Ngọc Tử đi lên phía trước, nhìn Mục Vân hỏi.
- Ta có thể có chuyện gì?
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Có việc, là bọn hắn!
Một phần ba nhân mã tam đại gia tộc lưu lại, vẫn trên trời dưới đất vây quanh toàn bộ Thiên Kiếm Phong không có đường ra, mà đổi thành một phần ba nhân mã bên ngoài lại hỗ trợ chiếu cố một phần ba đệ tử còn thừa bị thương.
- Mục Vân, đêm nay, chúng ta không bằng thừa cơ hội giết ra ngoài, như thế nào?
- Không thể!
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Tuyệt đối không thể, ta đã thông báo người Huyết Minh, bọn hắn rất nhanh sẽ đến, tam đại gia tộc khẳng định cũng biết điểm này.
- Cho nên khó đảm bảo bọn hắn có thiết hạ cạm bẫy hay không, vạn nhất đến lúc đó không phải người Huyết Minh đến, ngược lại là chúng ta tiến vào trong cạm bẫy, vậy thì lỗ lớn.
- Ừm!
Chu Tử Kiện biết, Mục Vân suy nghĩ chu toàn, nhẹ gật đầu.
- Viện binh Huyết Minh ta hiện tại cũng nên đến rồi!
Nhìn lên bầu trời, Mục Vân tự lẩm bẩm.
Ban đêm, phía trên tinh không, từng đạo hào quang sáng chói, đầy trời sao lóng lánh hỗn hợp với ánh trăng, cũng để đám người cảm thấy trên người không còn cảm giác băng lãnh.
Giờ phút này, trong đại trướng trung quân, tộc trưởng tam đại gia tộc cùng với Chu Trí Viễn ngồi ngay ngắn ở trên ghế.
- Đáng ghét, không nghĩ tới, Mục Vân tiểu tặc kia có thể gia trì hộ phong đại trận đến mức độ này!
Kim n vỗ bàn một cái, hung ác nói.
Lâm Động Thiên lại thầm hận nói:
- Hai lần công kích đều bị hộ phong đại trận bắn ngược trở về, Lâm gia ta bởi vậy bị thương có ba, bốn ngàn người, hơn nữa còn chết gần ngàn người.
- Thạch gia ta tổn thất năm ngàn người.
Thạch Phá Thương buồn bực nói:
- Mục Vân đáng chết, nếu như không phá hộ phong đại trận, chúng ta làm sao có thể đạt được bảo tàng phía trên Thiên Kiếm Phong.
- Ba vị tộc trưởng chớ lo lắng, có thể nghe tại hạ nói một câu hay không.
Chu Trí Viễn giờ phút này đứng dậy, nhìn ba người nói:
- Lần này, hộ phong đại trận khẳng định bị Mục Vân động tay chân, nếu không, Tịch Diệt Chiến Lôi của Kim gia không thể không cách nào phá mở, uy lực Tịch Diệt Chiến Lôi, ta nghĩ tất cả mọi người đều biết.
- Đã như vậy, vậy chúng ta đợi lâu một chút, người Huyết Minh tất nhiên sẽ chạy đến chi viện, không bằng, chúng ta thiết trí phục kích xung quanh Thiên Kiếm sơn.
Phục kích.
Nghe đến lời này, trên mặt ba vị tộc trưởng lộ ra thần sắc xảo trá.
Không sai!
Bọn hắn có thể phục kích!
Chỉ cần bắt lấy một ít thành viên quan trọng bên trong Huyết Minh, Mục Vân tất sẽ đi ra khỏi đại trận.
Chỉ cần Mục Vân không còn, hộ phong đại trận căn bản không phải vấn đề.
- Như thế rất tốt!
Kim n vỗ vỗ đùi, cười nói:
- Các vị, chúng ta bây giờ đi chuẩn bị ngay, giải quyết người Huyết Minh chạy đến chi viện, còn tổng bộ Lạc Hồn đảo của Huyết Minh, Huyền Không sơn sẽ xung phong tiến vào, Huyết Minh không có Mục Vân, hoàn toàn chính là năm bè bảy mảng.
- Căn bản không đáng để lo.
- Đã như vậy, mọi người giữ vững một phương hướng, chúng ta mặt ngoài tiếp tục vây công Thiên Kiếm Phong, trên thực tế, chuẩn bị quyền sáo chờ đợi người Huyết Minh đến.
- Tốt!
- Không có vấn đề!
Nghe đến lời này, tộc trưởng tam đại gia tộc bắt đầu triệt để động viên.
Màn đêm buông xuống, phía dưới quần tinh, rất đông nhân mã lặng yên không một tiếng động tiến hành bố trí.
Ban đêm, xếp bằng ở phía trên đại điện võ tràng trước Thiên Kiếm Phong, Mục Vân thở ra một hơi.
- Không gian pháp tắc, đạo lý đều hiểu, nhưng chân chính triệt để chưởng khống, xem ra vẫn phải cần một khoảng thời gian!
Mục Vân khẽ thở một hơi.
Mà ngay tại giờ phút này, không gian chấn động một cơn, một thân ảnh, bỗng nhiên xuất hiện.
- Vân đại ca!
Phong Ngọc Nhi xuất hiện phía trên võ tràng, nhìn Mục Vân, vui vẻ nói:
- Ngươi không sao chứ, xem ra ta tới cũng chưa muộn lắm.
- Ta đương nhiên không sao.
Mục Vân cười cười, đứng dậy, nói:
- Lần này ai đến?
- Ta cùng Hắc Lân tiên sinh đến, Diệp Thu tiên sinh lưu lại Lạc Hồn đảo, phòng ngừa Huyền Không sơn đột nhiên đánh lén, còn có gần một nửa võ giả Huyết Minh lần này đang chạy đến Thiên Kiếm sơn.
- Đừng!
Nghe đến lời này, Mục Vân đột nhiên vươn tay, chặn lại:
- Để bọn hắn đừng đến.
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi bây giờ trở về, nói cho bọn hắn, để bọn hắn đổi đường.
- Đổi đường? Đổi đường nào?
- Thạch gia, sau Lâm gia, Kim gia tấn công đến Thiên Kiếm sơn…
Mục Vân nắm bàn tay, khẽ nói:
- Tam đại gia tộc lần này xuất động mấy vạn võ giả, cơ hồ là tinh anh ra hết, mà bên trong tam đại gia tộc, nhất định trống rỗng, các ngươi hướng thẳng đến Thạch gia, Lâm gia, Kim gia, cướp sạch tam đại gia tộc bọn hắn không còn gì cho ta, nếu ai phản kháng liền giết, có ngươi và Hắc Lân tiên sinh, căn bản không người là đối thủ.
- Ta hiểu rõ, bọn hắn tiến đánh Thiên Kiếm sơn, chúng ta đi thu nội tình bọn hắn.
- Ừm!
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Mà chuyện này, cần làm triệt để, không được dùng giết người làm chủ, dùng đoạt bảo làm chủ.
- Được rồi!
Phong Ngọc Nhi mỉm cười, quay người muốn rời đi.
- Bất quá, Vân đại ca, ngươi ở đây thì làm sao xử lý?
- Yên tâm đi!
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Hộ phong đại trận, bọn hắn căn bản không phá nổi.
- Tốt!
Đối với Mục Vân, Phong Ngọc Nhi chỉ có tín nhiệm.
Nếu như không phải Mục Vân, nàng bây giờ căn bản không có khả năng ở thời gian năm năm ngắn ngủi khống chế thần phách cùng huyết mạch Thiên Tình Huyền Xà, kích phát vô thượng tiềm năng bên trong thân thể của mình, tu vi phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, đến Sinh Tử cảnh.
Bên trong thân thể của nàng nắm giữ một tòa bảo tàng, thế nhưng bảo tàng kia, nàng căn bản không có cách khai quật.
Là Mục Vân nói cho nàng có bảo tàng trong cơ thể nàng, càng là Mục Vân để nàng tìm tới chìa khoá mở ra bảo tàng, để cho mình một bước lên trời.
- Trên đường cẩn thận một chút!
- Ừm, yên tâm đi!
Phong Ngọc Nhi khẽ mỉm cười nói:
- Bằng ba người lão quỷ bọn hắn, căn bản không có khả năng phát hiện tung tích của ta.
Điểm này, Mục Vân ngược lại tin tưởng, ba người Thạch Phá Thương, cảnh giới cũng hẳn là tại Sinh Tử cảnh nhất trọng, không kém Phong Ngọc Nhi bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận