Vô Thượng Thần Đế

Chương 891: Rút quân (1)

Từ điểm này có thể nhìn ra chỗ chênh lệch giữa tam đại gia tộc và Huyền Không sơn.
Bên trong Huyền Không sơn, tứ đại hộ pháp tiếng tăm lừng lẫy, một Cực Vũ Thắng, thực lực đã cùng không sai biệt nhiều tộc trưởng tam đại gia tộc, tam đại hộ pháp còn thừa, còn có Thiên Chủ Huyền Không sơn Huyền Thiên quỷ thần khó lường, đến cùng thực lực mạnh cỡ nào, còn chưa thể biết được.
- Cẩn thận một chút!
- Ừm!
Nhìn Phong Ngọc Nhi rời đi, Mục Vân quay người trở lại bên trong đại điện, nhìn thấy chín mươi chín chuôi thánh kiếm hoàn hảo không chút tổn hại, trứng rồng ngồi nằm ở trung ương chín mươi chín chuôi thánh kiếm, càng là ánh sáng bảy màu lấp lánh, không nhúc nhích chút nào.
Hộ phong đại trận sẽ không xuất hiện vấn đề gì, vậy kế tiếp, cũng chỉ có chờ đợi.
Ngày thứ hai, sáng sớm, võ giả tam đại gia tộc lần nữa bắt đầu phát động công kích, chỉ là hộ phong đại trận thủy chung một mực đứng sừng sững ở xung quanh sơn phong, căn bản không thể vào.
Mà trong lúc này ba vị tộc trưởng quyết định, bắn một pháo trăm vạn linh tinh nhưng hộ phong đại trận thủy chung lù lù bất động, bọn hắn cũng coi như triệt để hết hi vọng.
- Ba vị tộc trưởng, làm gì tức giận như thế.
Mục Vân hôm nay ngược lại tiêu dao tự tại, bày một bàn tiệc rượu, an vị ở chân núi bên trong đại trận, nhìn đệ tử tam đại gia tộc bên ngoài liều mạng công kích, bụi đất tung bay.
Mà trong trận pháp chỗ hắn lại không nhúc nhích tí nào, sơn thanh thủy tú, chim hót hoa nở.
Mục Vân vừa ăn, vừa trò chuyện cùng ba vị tộc trưởng.
Chỉ là ba người Kim n giờ phút này nơi nào có tâm tình cùng hắn trò chuyện.
Tình cảnh như vậy, nhoáng một cái qua ba ngày, mỗi ngày, Mục Vân nhìn tam đại gia tộc bên ngoài kiên nhẫn công kích, lắc đầu.
Mà đột nhiên, ngày thứ tư, một thân ảnh đột nhiên tới gần bên người Thạch Phá Thương.
- Bẩm báo tộc trưởng, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt!
Một tên đệ tử Thạch gia vội vàng nói.
- Hỗn trướng, xảy ra chuyện gì, nhìn bộ dạng của ngươi kìa!
Thạch Phá Thương vì không cách nào phá vỡ hộ phong đại trận mà cảm thấy tức giận, giờ phút này nào còn tin tức càng xấu gì.
- Đại trận Thạch gia chúng ta bị ép, bị người Huyết Minh phá, tất cả bảo bối, hết thảy đều bị cướp sạch không còn, gia tộc mấy ngàn mẫu càng bị một mồi lửa đốt sạch, hiện tại phụ nữ trẻ em lão ấu đều đang ở bên ngoài, không còn chỗ ẩn thân.
Vừa nghe lời này, Thạch Phá Thương trong lúc nhất thời ngây ngốc tại chỗ.
Thạch gia tiến đánh!
Là ai?
Còn có thể là ai!
Thạch Phá Thương hiểu.
- Mục Vân, ngươi là tên hỗn trướng, hèn hạ, vô sỉ, ngươi ác độc đáng bị thiên đao vạn quả!
Thạch Phá Thương mở miệng mắng to:
- Một mặt đánh nghi binh, một mặt lại để người đi vây công Thạch gia ta, vô sỉ đến cực điểm!
- Rất vô sỉ à?
Mục Vân ngẩng đầu, nhìn về đám người phía trước, ha ha cười nói:
- Thạch tộc trưởng, ta khuyên ngươi hiện tại bớt mắng vài câu, nói không chừng trở lại bên trong Thạch gia còn có thể nhiều cứu mấy đệ tử Thạch gia ngươi.
- Mục Vân, việc này không xong đâu!
Thạch Phá Thương cơ hồ nhảy dựng lên, mang theo tộc nhân Thạch gia trở về.
Hắn sốt ruột, thế nhưng đệ tử Thạch gia dưới tay càng sốt ruột.
Cha mẹ huynh đệ của bọn hắn đều ở bên trong bản tộc Thạch gia, vạn nhất xảy ra chuyện, có chết trăm lần cũng không thể tha thứ.
Chớ nói chết trăm lần cũng không thể tha thứ, cho dù chết một vạn lần, cũng khó mà vãn hồi.
- Mục Vân, tộc nhân Thạch gia ta nếu ra bất kỳ ngoài ý muốn gì, Huyết Minh ngươi đợi đến máu nhuộm cả nhà đi.
Thạch Phá Thương đại hống, vội vàng rời đi.
- Thật là, làm gì gấp gáp như vậy!
Mục Vân im lặng nói:
- Chuyện nơi này còn không có giải quyết nha, thạch tộc trưởng, nếu ngươi muốn công phá đại trận Huyết Minh ta, trước mở ra hộ phong đại trận Thiên Kiếm Phong mới được chứ.
Mục Vân dắt cuống họng hô.
Nghe được tin tức này, trên mặt Lâm Động Thiên cùng Kim n hai người lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Thạch gia, Kim gia, Lâm gia, tam đại gia tộc, khoảng cách lẫn nhau cũng không phải rất xa.
Nếu Mục Vân phái người tập kích bản bộ Thạch gia, Lâm gia cùng Kim gia, há có thể may mắn thoát khỏi?
- Rút, mau bỏ đi!
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Động Thiên cùng Kim n hai người vội vàng quát.
Bọn hắn càng thêm chú ý tình huống bản gia của mình hơn Thạch Phá Thiên.
- Hai vị, các ngươi làm gì thế? Chớ đi!
Mục Vân nhấp một miếng rượu, cười nói:
- Không tấn công núi sao?
- Mục Vân, ngươi muốn chết!
Nhìn thấy Mục Vân cười gian, Lâm Động Thiên chỉ cảm thấy lồng ngực của mình đều muốn nổ.
Hắn chưa bao giờ thấy qua người mặt dày vô sỉ như thế.
Sau lưng lén lút làm những chuyện này, mặt ngoài còn có thể là một bộ dáng phong khinh vân đạm.
Người này thực sự quá không muốn mặt.
Để Thiên Ngọc Tử cùng Chu Tử Kiện càng thêm im lặng là, Mục Vân lúc nào hạ lệnh?
Khó trách Mục Vân một mực để bọn hắn kiềm chế bất động, nguyên lai đã sớm có tính toán trong lòng.
Khó trách như thế!
Sách lược vây Nguỵ cứu Triệu!
Nếu như người Huyết Minh đi tới Thiên Kiếm Phong, thế tất sẽ có một trận huyết chiến, có khả năng lại là hai phe đều bãi binh.
Nhưng hiện tại, người Huyết Minh quay ngược hoàng long, Thạch gia, Kim gia, Lâm gia, không thể không lui binh đi cứu người nhà mình.
- Chu trưởng lão!
Lâm Động Thiên nhìn Chu Trí Viễn, nói:
- Ta trước dẫn đầu đệ tử gia tộc trở về Lâm gia, để phòng bất trắc, lưu lại năm ngàn người, phối hợp Chu trưởng lão vây quanh Thiên Kiếm Phong, ta không tin, bọn hắn có thể trốn ở bên trong cả một đời.
- Tốt!
Kim n cũng nói:
- Ta cũng cần chạy về Kim gia, năm ngàn võ giả, lưu cho Chu trưởng lão, chỉ cần vây quanh bọn gia hỏa này, đợi đến chúng ta an bài thỏa đáng, tất nhiên sẽ trở về.
- Không có vấn đề!
Trong khoảnh khắc, mấy vạn nhân mã lúc đầu vây công Thiên Kiếm Phong trước mắt chỉ còn lại không đến hai vạn người.
Chu Trí Viễn thì đứng phía trước, nhìn Mục Vân, ánh mắt lộ ra một tia thâm ý.
- Mục Vân, ngươi thật thông minh!
Chu Trí Viễn âm hiểm cười nói:
- Để thủ hạ ngươi đi vây công Thạch gia, sau đó chính là Kim gia, sau đó lại là Lâm gia, bức bách bọn hắn không thể không rút quân, thế nhưng...
- Nhưng mà cái gì?
- Thế nhưng ngươi đừng quên, vây Nguỵ cứu Triệu cố nhiên là rất tốt, nhưng ngươi không suy nghĩ, dẫn hổ xuất sơn, không phải càng tốt sao?
Chu Trí Viễn vừa dứt lời, lông mày Mục Vân nhíu lên.
- Ngươi nói, Chu gia ngươi chuẩn bị tiến công ta Lạc Hồn đảo?
Mục Vân cười lạnh hỏi lại.
- Không phải chỉ có ngươi sẽ vây Nguỵ cứu Triệu, ta cho ngươi biết, thời khắc đại quân Huyết Minh xuất phát, Chu gia ta đã xuất động nhân mã.
- Đúng là biện pháp rất thông minh!
Mục Vân lần nữa nhấp một chén rượu, thở phào nhẹ nhõm nói:
- Chỉ là Chu trưởng lão, ta muốn hỏi ngươi?
- Cái gì?
- Ngươi nói xem, hộ phong đại trận Thiên Kiếm Phong càng kiên cố hơn, hay Huyền Minh Tru Tiên Trận do tự tay Mục Vân ta bố trí càng thêm lợi hại?
Vừa nghe lời này, Chu Trí Viễn ngạc nhiên.
- Ngươi bớt dương dương đắc ý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận