Vô Thượng Thần Đế

Chương 905: Chiến Cổ Phi Dương (2)

Nếu như Huyết Minh bị diệt, Nam Hải sẽ lần nữa trở thành món ăn trong mâm các đại gia tộc thế lực.
Điểm này, từ sau khi khôi phục tự do thì bọn hắn đã lĩnh ngộ được chỗ tốt, tuyệt đối sẽ không nguyện ý.
Lần nữa bị người xưng là Nam Man, bị người xem như đồ đần, thu mua trân bảo giá thấp bên trong hải vực Nam Hải lớn như vậy bán cho bọn hắn, không bằng lúc này liều chết đánh một trận, vì Huyết Minh, vì chính mình, tranh thủ sinh cơ.
- Xem ra, năm năm qua, ngươi thu nạp lòng người quả nhiên không ít.
Nhìn võ giả bảy mươi hai hòn đảo xông tới, Cổ Phi Dương khẽ mỉm cười nói:
- Ngay cả Bà La đảo, Quỷ Khô đảo trước kia quỳ lạy dưới tay Lãm Kim lâu cùng Ám Ảnh các, đều tới giúp ngươi! Khó được!
- Chính bản thân, được lòng người!
Mục Vân mở lời:
- Ta và bảy mươi hai hòn đảo làm ăn công bằng, lòng người sở hướng, nếu như Huyền Không sơn ngươi có thể công tâm như thế, sẽ không là đệ nhất đại thế lực trong miệng người khác, mà là trong lòng.
- Chính bản thân, được lòng người?
Cổ Phi Dương phù một tiếng cười, cười rất tùy ý.
- Mục Vân, ngươi là hài tử ba tuổi sao?
Cổ Phi Dương cười nhạo:
- Thế giới võ giả, từ trước đến nay đều ỷ mạnh hiếp yếu, cường giả, nắm giữ quyền nói chuyện, nắm giữ quyền lợi chế định quy tắc, cũng nắm giữ quyền lợi có thể cải biến quy tắc!
- Ta đương nhiên biết!
Mục Vân vung trường kiếm, ngạo nghễ nói:
- Cho nên, ta sẽ trở thành người mạnh nhất, chế định quy tắc ta cho rằng thích hợp nhất.
Vừa dứt lời, hai thân ảnh lần nữa va vào nhau.
Cổ Phi Dương chính là thập trọng, mạnh hơn cường giả Vũ Tiên cảnh đỉnh cao phong hỏa chi kiếp, mà Mục Vân thì vừa mới lĩnh ngộ được áo nghĩa không gian pháp tắc.
Hai người giao chiến, rất rõ ràng, Mục Vân thủy chung bị áp chế gắt gao.
Thế nhưng bị áp chế, kiếm của Cổ Phi Dương lại là từ đầu đến cuối không cách nào phá mở được kiếm Mục Vân.
Đinh đương một tiếng, kiếm trong tay Cổ Phi Dương bị Mục Vân đón đỡ ra.
Hai thân ảnh, vừa chạm vào tức lui ra.
Lần này, nhìn Cổ Phi Dương, Mục Vân lại mỉm cười.
Cổ Phi Dương lại mở lời:
- Mục Vân, kiếm thuật của ngươi, ta đã thấy rõ, cho nên tiếp theo, ngươi chỉ có nhận lấy cái chết!
- Thật là khéo, đây cũng là điều ta muốn nói cho ngươi.
Vừa dứt lời, bốn mắt nhìn nhau, chiến hỏa thiêu đốt.
Giờ khắc này, hai người lại cải biến toàn bộ kiếm thuật.
Trong khoảnh khắc, kiếm Cổ Phi Dương, thăng thăng đương nhiên, mang theo một tia khí tức kiệt ngạo.
Mà đổi thành một bên, trường kiếm Mục Vân lại mang theo ánh sáng không gì sánh kịp.
Mục Vân biết, bên trong Vũ Quy Tiên Thuật của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn Thất có tu hành kiếm thuật, kiếm thuật bực này, giảng cứu chính là coi trời bằng vung.
Hết thảy thi triển trong mắt người đều chỉ là không khí.
Kiếm thuật bực này, đủ bá đạo, đủ sắc bén.
Nếu như chống lại những người khác, nhất định là Cổ Phi Dương đại hoạch toàn thắng.
Nhưng Mục Vân đã nhìn ra ảo diệu bên trong kiếm thuật của Cổ Phi Dương, đương nhiên sẽ không lại thuận theo kiếm pháp Cổ Phi Dương.
Trường kiếm vung lên, cửu sắc nguyên cầu lúc này ầm vang ngưng tụ.
Phía trên trường kiếm có cửu sắc nguyên cầu xoay tròn, tốc độ Mục Vân huy động trường kiếm trở nên càng ngày càng chậm.
Nhưng chậm bực này, tại lúc hắn ngưng tụ cửu sắc nguyên cầu đến phía trên Khổ Tình Kiếm, lại trở nên giống như mỗi một lần biến hóa, một động tác đều chậm chạp hiện ra.
Thấy cảnh này, Cổ Phi Dương cười lạnh một tiếng, trường kiếm giết ra.
Đinh...
Trong một thoáng, kiếm Cổ Phi Dương đụng chạm trường kiếm Mục Vân, sau đó triệt để bị dính vào.
Trường kiếm kia bị trường kiếm Mục Vân dính vào, tốc độ thế mà cũng chậm lại theo.
- Xảy ra chuyện gì?
Cổ Phi Dương thấy cảnh này, chỉ cảm thấy trường kiếm trong tay của hắn đã không chịu thân thể mình khống chế.
Ngược lại là trường kiếm đi theo kiếm Mục Vân, không ngừng xoay tròn.
Hắn muốn vứt bỏ trường kiếm trong tay, lại không cách nào vứt bỏ.
Kiếm Mục Vân giờ phút này giống như một khối nam châm, một mực khống chế trường kiếm của hắn.
- Chiêu Thất Vũ Quy Tiên Thuật này của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, giảng cứu chính là kiếm ra vô địch, đối đãi đối thủ, chính là nắm giữ tín niệm vô địch, ngươi nắm giữ rất tốt, có thể nói hoàn toàn không có một tia thiếu hụt.
Mục Vân nhìn Cổ Phi Dương, chậm rãi chuyển động trường kiếm của mình, cười nói:
- Đáng tiếc, sai cũng chính ở đây, ngươi nắm giữ thực sự quá tốt!
Vừa dứt lời, trường kiếm Mục Vân đập vào trường kiếm Cổ Phi Dương, mà trong nháy mắt này, tốc độ kiếm trong tay Mục Vân đột nhiên tăng vọt.
Phù một tiếng vang lên, vị trí trái tim Cổ Phi Dương bị một kiếm đâm rách, máu tươi, phốc phốc phốc phốc chảy ra.
- Khanh khách...
Ngay giờ phút này, một tiếng cười lạnh lại truyền ra từ trong miệng Cổ Phi Dương.
- Mục Vân, ngươi quá tự tin!
Mục Vân đánh một kiếm, xuyên qua trái tim Cổ Phi Dương, thời khắc này trên mặt Cổ Phi Dương không có biểu lộ đau đến không muốn sống, chỉ có cười lạnh.
Phù một tiếng vang lên lần nữa, Cổ Phi Dương lại rút kiếm, đâm vào phần bụng Mục Vân.
Không chết!
Làm sao có thể!
Cảm nhận được phần bụng truyền đến thống khổ, Mục Vân rút ra Khổ Tình Kiếm, hai thân ảnh nhanh chóng lùi về phía sau, một người vị trí trái tim trúng kiếm, một người lại là bị thương phần bụng.
Thế nhưng Mục Vân biết, trái tim Cổ Phi Dương bị hắn đâm một kiếm, hẳn phải chết không nghi ngờ, sao có thể không chết?
- Ngươi rất buồn bực, ta vì sao không chết?
Cổ Phi Dương xoa xoa máu tươi trên khóe miệng, cười lạnh nói:
- Đó là bởi vì trái tim của ta không ở bên trái.
Chỉ chỉ ngực phải của mình, trên mặt Cổ Phi Dương mang theo đắc ý.
Trái tim bên phải?
Mục Vân ngạc nhiên.
Thể chất trái tim phải trời sinh, quả thực để hắn im lặng đến cực hạn.
- Bất quá, phòng ngự thân thể của ngươi rất cường hãn, không hổ là thân thể sau khi long hóa, khó trách bọn người Huyền thúc thúc, để ý thân thể ngươi như thế, mà không muốn giết ngươi.
Nhìn Mục Vân, Cổ Phi Dương vứt bỏ trường kiếm trong tay, trên mặt mang vẻ tươi cười.
- Không thể không nói, kiếm thuật của ngươi rất lợi hại, ta so không kịp, thế nhưng luận thực lực, ta vẫn còn cao hơn một bậc, cho nên...
Cổ Phi Dương chưa có nói hết lời, thân thể của hắn đã động.
Bảy đạo sắc vũ quay xung quanh người hắn trong chốc lát tạo thành một đóa thất sắc thải liên, thất sắc thải liên xoay tròn, bộc phát ra ánh sáng vạn trượng.
Trong chớp nhoáng, Cổ Phi Dương rốt cục thừa nhận, hắn không có khả năng dựa vào kiếm thuật thắng Mục Vân.
Thế nhưng hắn sẽ không nhận thua, thực lực của hắn mạnh hơn Mục Vân quá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận