Vô Thượng Thần Đế

Chương 909: Thiên Chủ Đối Chiến Thánh Chủ (1)

- Thiên Nhất lão đầu, ngươi nói ngươi một chút, ngươi đến xem tôn tử của ngươi, thì giúp ta chiếu khán một chút hài tử Tiểu Mông kia, Từ Triệu Mông, ở chỗ nào?
Ngay giờ phút này, tiếng cười ha ha lần nữa vang lên.
- Gia gia!
Từ Chính Khí thân là một trong tam đại khí sư Khí Cụ môn, lão đương nhiên đại biểu cho toàn bộ Khí Cụ môn.
- Tiểu Mông, ngươi xem ngươi một chút, đầy bụi đất, ngươi đứng đó, đừng nhúc nhích, gia gia đến bảo hộ ngươi.
Từ Chính Khí ha ha cười nói, vút qua đáp xuống.
Thiên Đan tông, Khí Cụ môn, Vạn Trận tông, Huyền Nguyệt thánh địa.
Trong khoảnh khắc, tứ đại thế lực gia nhập vào trong cuộc chiến.
Tứ đại siêu cấp thế lực, mặc dù ngoài miệng nói chỉ trợ giúp người một nhà, cũng không tham gia hai đại trận doanh chém giết, thế nhưng trên thực tế, khi ra tay, không lưu tình một chút nào.
Vương Tâm Nhã trong khoảnh khắc rơi vào bên cạnh Mục Vân, tay ngọc vươn ra, một đạo trận pháp, bảo hộ Mục Vân ở trung ương, mà Tiêu Doãn Nhi càng cảnh giác nhìn bốn phía, không dám khinh thường.
- Vân lang, chàng thế nào?
- Không sao đâu!
Mục Vân thở ra một hơi, cười khổ nói:
- Chỉ là hai tay bị chấn đoạn, ta nuốt ba viên Nguyên Tiên đan, khôi phục một lát, có thể nhận.
- Ừm, thật xin lỗi, ta tới chậm!
Vương Tâm Nhã cúi đầu nói.
- Không trách nàng!
Mục Vân muốn sờ đầu Vương Tâm Nhã, nhưng hai tay giờ phút này nào có thể nhấc lên được.
- Vân lang!
Tiêu Doãn Nhi nhìn Mục Vân, trong lòng đầy thương yêu, hai mắt đỏ bừng.
- Đồ đần, khóc cái gì!
Mục Vân cười nói:
- Ta bây giờ không phải rất tốt à? Lại nói, ta còn có tuyệt chiêu chưa sài đây.
- Ta không cho phép chàng dùng tuyệt chiêu!
Ngay giờ phút này, tiếng thanh lãnh vang lên, Tần Mộng Dao lại nhẹ nhàng lao xuống, nàng sử dụng lực lượng Băng Hoàng Thần Phách giờ phút này khí tức trên người băng hàn, không thể nồng đậm hơn.
- Ách, tốt tốt tốt, ta nhất định sẽ không dùng, nàng yên tâm đi.
- Yên tâm mới là lạ!
Sắc mặt Tần Mộng Dao băng lãnh, nhịn không được mắng:
- Không suy nghĩ cho ta, chàng cũng phải suy nghĩ cho hài tử một chút!
Hài tử!
Vừa nghĩ đến đây, trên mặt Mục Vân lộ ra nụ cười khổ.
Tần Mộng Dao hoài thai năm năm, hắn có hài tử, càng gánh vác chức trách của một phụ thân.
- Ta hiểu rõ!
Mục Vân nhẹ gật đầu, không nói nữa.
Giờ phút này, nương theo mấy trăm người tứ đại thế lực đến, tràng diện phát sinh biến hóa.
Mấy trăm người của tứ đại thế lực, mặc dù nhân số ít, thế nhưng mỗi người đều có tu vi trên Vũ Tiên cảnh bát trọng, lại thêm mấy vị cường giả Sinh Tử cảnh gia nhập, trong lúc nhất thời, liên minh lục đại thế lực gặp trở ngại.
- Đáng chết!
Thấy cảnh này, bốn vị hộ pháp Huyền Không sơn thấp giọng mắng.
Khí Cụ môn, Vạn Trận tông, Thiên Đan tông cùng với Huyền Nguyệt thánh địa, từ trước đến nay không hỏi thế sự, lần này thế mà xuất thủ.
Mà bọn hắn biết rõ do Huyền Không sơn dẫn đầu, thế nhưng giờ phút này vẫn tìm được các loại lý do đến giúp đỡ Huyết Minh.
- Làm sao bây giờ?
Bọn hắn biết, tiếp tục như vậy, chỉ sợ cho dù diệt Huyết Minh, Huyền Không sơn và các đại thế lực cũng sẽ tiêu hao sạch sẽ.
- Chờ!
Quát khẽ một tiếng, Huyền Cực Không lúc này đột nhiên mở lời.
- Chờ cái gì?
Ba vị hộ pháp Cực Vũ Thắng đột nhiên không rõ ràng cho lắm.
Ông...
Trong khoảnh khắc, trong nháy mắt Huyền Cực Không vừa dứt lời, trên bầu trời, cảnh sắc thay đổi.
Dưới biến hóa, toàn bộ phía trên Lạc Hồn đảo giống như thiên băng địa liệt.
Từng sơn phong tòa trôi nổi bất ngờ bay tới.
Huyền Không sơn!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người dừng đánh nhau.
Bất ngờ xuất hiện phía trên Lạc Hồn đảo chính là Huyền Không sơn lừng lẫy nổi danh.
Núi non chập chùng, bên trên từng ngọn núi, từng bóng người ngạo nghễ đứng thẳng, lớn nhỏ sơn phong, trọn vẹn ngàn tòa, trong mỗi một ngọn núi, cầu ngọc tương liên, võ giả đứng phía trên cầu ngọc càng lít nha lít nhít.
Cái này là núi thật sự, cũng là đại biểu cho thế lực Huyền Không sơn.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người ở phía trên toàn bộ chiến trường triệt để lâm vào rung động.
Có thể xê dịch toàn bộ Huyền Không sơn đến đây, người này đến cùng mạnh đến mức nào.
Mà toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới, trừ vị kia, còn có ai có thể có được khả năng thông thiên như thế.
Thiên Chủ Huyền Không sơn - Huyền Thiên, đến rồi!
Thấy cảnh này, đáy lòng cơ hồ tất cả mọi người giờ phút này đều trầm xuống.
Vị Thiên Chủ này vài ngàn năm trước đã nổi tiếng toàn bộ Huyền Không sơn, Giờ khắc này, rốt cục xuất hiện sao?
Mấy ngàn năm qua, Huyền Không sơn phát sinh tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, vị Thiên Chủ này, chưa hề hiện thân, mà hôm nay lại bởi vì Huyết Minh, bởi vì Mục Vân, xuất hiện ở chỗ này.
- Giết!
Trên núi cao liên miên chập trùng, lơ lửng giữa không trung, một tiếng quát thanh lãnh, không có quá nhiều nói nhảm phát ra.
Tiếng rống to vang lên, võ giả phía trên dãy núi, từng người nhảy vọt xuống, xông vào trong đám người, bắt đầu chém giết đơn giản nhất.
Chỉ là giết, không có mệnh lệnh khác.
Nhưng đây là lệnh của Thiên Chủ, bọn hắn không thể chống lại.
- Ngươi rốt cục cũng đến!
Bỗng nhiên, phía trên Lạc Hồn đảo, một thân ảnh bất ngờ xuất hiện.
Một thân hắc bào, bao phủ toàn thân, khiến người thấy không rõ dung mạo người này.
- Không phải ngươi cũng ở đây à?
Nhìn người kia một thân hắc bào, đỉnh Huyền Không sơn, phía trên một tòa sơn mạch, cửa hang đá ầm vang mở ra, một thân ảnh chậm rãi dậm chân đi ra.
Người kia thân mang trường sam màu trắng, trên đầu đội nón trắng, cả khuôn mặt càng bị khăn che mặt màu trắng che lại.
Thiên Chủ Huyền Không sơn - Huyền Thiên.
Bên trong ba ngàn tiểu thế giới, một vị cường giả tuyệt đại nổi danh nhất, cũng là một người làm cho người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi cùng với sợ hãi nhất.
Chỉ là, hắc bào nhân là ai?
Đám người mờ mịt không biết.
Trong lòng Mục Vân lại tựa như gương sáng.
Hắc bào nam tử chính là truyền nhân Khổ Thiên điện, Khổ Thanh, cũng là Thánh Chủ hiện nay của Khổ Thiên điện.
Một vị Thiên Chủ, một vị Thánh Chủ.
Bộ pháp Huyền Thiên rất nhẹ, cả người nhìn như tiên nhân trên trời, mờ mịt xuất trần, lạnh nhạt không ra.
Mà Khổ Thanh thì làm người trầm ổn, khí thế thâm trầm, từ xa nhìn lại một ánh mắt, người này giống như mang theo trên tất cả thống khổ cùng tai nạn của thế gian, làm cho lòng người sinh ra thương hại.
Hai thân ảnh đứng ở đó, thế mà cho người ta một loại ảo giác. Giống như trên thế giới này chỉ còn lại hai người, một người đại biểu là tồn tại chính nghĩa trong nhân thế, mà đổi thành một người lại đại biểu cho một mặt hắc ám nhất trong nhân thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận