Vô Thượng Thần Đế

Chương 910: Thiên Chủ Đối Chiến Thánh Chủ (2)

- Huyền Thiên!
- Khổ Thanh!
Hai người tựa hồ như lão bằng hữu, chào hỏi một tiếng.
- Ngươi đường đường là Thiên Chủ, vì đối phó một hậu bối, không đến mức như thế chứ?
Khổ Thanh mở miệng trước, cười nói.
- Không đến mức!
Thiên Chủ nhìn Mục Vân, trong một khoảnh khắc này, Mục Vân chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình, thậm chí tất cả mọi thứ, trừ Tru Tiên Đồ ra, đều bị nhìn rõ ràng.
- Ngũ hành tinh nguyên, long huyết, long nhãn, long cốt, long phách!
Nhìn Mục Vân, Huyền Thiên lạnh lùng nói:
- Tiềm lực tương lai của kẻ này có thể là lại một Vân tôn giả, có thể là lại một Học tôn giả, cũng có thể lại là một Khổ Hải Thiên Tôn, hoặc là một người như ngươi.
Thiên Chủ nhìn Khổ Thanh, cười nhạt.
- Cớ gì nói nhảm! nhiều như thế
Mục Vân đứng dậy, nhìn kia Huyền Thiên, cười lạnh:
- Nếu ngươi muốn giết ta, ta tất sẽ kéo Huyền Không sơn ngươi xuống thần đàn.
- Ồ? Thật sao?
Kia Huyền Thiên lại liếc nhìn Mục Vân, dưới cái liếc mắt ấy, Mục Vân chỉ cảm thấy tâm thần mình đều muốn thất thủ.
- Huyền Thiên, đối thủ của ngươi, là ta, Khổ Thanh.
Khổ Thanh vung tay, Mục Vân cảm thấy hết thảy lực lượng gia trì trên người mình biến mất toàn bộ.
Hai đại cường giả cảnh giới đỉnh phong giờ phút này đứng trong không trung, xa xa tương vọng, ở giữa giống như sinh ra tia lửa đang văng khắp nơi.
Trong khoảnh khắc, bốn phía hải vực toàn bộ Lạc Hồn đảo lúc này không ngừng lăn lộn, tiếng nổ đùng đoàng liên tục, đại hải giống như đang triệt để mãnh liệt.
Hai đại cảnh giới võ giả giao thủ để đám người hoa mắt, căn bản không có cách thấy rõ ràng.
Thế nhưng thân ảnh của hai người lại thủy chung đứng tại chỗ, cũng chưa hề đụng tới.
Rốt cục, nương theo lấy một tiếng quát trầm thấp vang lên, hai thân ảnh lúc này triệt để va chạm.
Trong chốc lát, thiên hôn địa ám, hết thảy quanh mình giống như hoàn toàn biến mất.
Cho dù người lãnh đạo các đại tông môn giờ khắc này cũng ảm đạm phai mờ.
So với hai vị này, bọn hắn thực sự quá yếu.
- Khổ Thanh, ngươi tuy tiếp nhận truyền thừa của Khổ Hải Thiên Tôn, nhưng nội tình ngươi chung quy vẫn hơi mỏng một chút, không thể nào là đối thủ của ta.
Trên không vạn mét, Huyền Thiên cất tiếng.
- Có phải là đối thủ hay không, nếu như nhìn thời gian tu luyện, ngươi cũng sẽ không cố kỵ Mục Vân.
Tiếng Khổ Thanh trầm thấp vang lên, đại chiến, triệt để mở màn.
Giờ khắc này, đám người mới cảm giác được đại chiến chân chính là hai người bọn họ.
Mà phía dưới, tất cả mọi người giao chiến đều chỉ tô điểm thêm thôi.
Mục Vân đoán không sai, Huyền Thiên tu luyện Huyền gia bí tịch Bàn Thiên Kinh, mà Khổ Thanh tu luyện Khổ Thiên Quyết.
Hai môn công pháp này, một cái là Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn sáng tạo, mà một cái thì do Khổ Hải Thiên Tôn sáng tạo.
Công pháp nào lợi hại hơn, để người càng thêm rửa mắt mà đợi.
Hai tay Mục Vân giờ phút này dần dần hoạt động ra, nhìn đám người nói:
- Chúng ta đi ra xem một chút!
- Minh chủ!
- Không sao cả!
Nhìn thấy đám người vẻ lo lắng, Mục Vân phất phất tay nói:
- Huyền Thiên nếu muốn giết ta, Khổ Thanh cản hắn không ngừng, các ngươi cũng ngăn không được hắn.
Nghe đến lời này, đám người trầm mặc, Mục Vân nói không sai.
- Ta và ngươi đi xem một chút, sư tôn!
Diệp Thu đi đến bên người Mục Vân, vẫn kiệm lời ít nói.
Mà giờ phút này, đám người cũng đi theo.
Mục Vân chính là hạch tâm của bọn hắn, đương nhiên muốn bảo vệ tốt an toàn của hắn.
Mà giờ khắc này, hai phe trận doanh đại chiến cũng triệt để ngừng lại.
Thiên Chủ cùng Thánh Chủ đều xuất thủ, ai thắng ai bại, bọn hắn không phải người quyết định.
Hiện tại, chỉ có thể nhìn hai vị phía trên, đến cùng ai có thể chân chính được thống nhất.
Từng tiếng ầm ầm vang lên, phía trên không cao mấy ngàn thước, hai thân ảnh, nhỏ bé không thể nhận ra.
Thế nhưng trên người hai người bộc phát khí thế lại để cho người ta cảm thấy đáy lòng phát lạnh.
- Huyền Thiên, ngươi tu luyện chính là Bàn Thiên Kinh mà Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn truyền thụ cho Huyền Không sơn các ngươi, nghe nói sau khi luyện thành kinh pháp này, có thể bàn thiên địa, chưởng vạn vật! Không biết ngươi luyện thành tình trạng gì rồi?
Nhìn Huyền Thiên, Khổ Thanh cười nói.
- Ngươi có thể đoán xem!
Huyền Thiên cười nhạt một tiếng:
- Bất quá, ta cũng rất muốn biết, Khổ Thiên Quyết của ngươi có uy lực như thế nào.
Trong chốc lát, Huyền Thiên xuất thủ, hai tay hắn nâng lên, hai chân tách ra, dưới chân, một mâm tròn bất ngờ xuất hiện.
Mâm tròn kia rộng khoảng chừng mấy ngàn mét, càng cao mấy trăm mét, mà toàn bộ đều do chân nguyên hùng hồn ngưng kết mà thành.
Toàn bộ dáng người Huyền Thiên đứng ở phía trên mâm tròn, ngạo nghễ không gì sánh được.
Mà đổi thành một bên, Khổ Thanh hất tay, một tia khí thể màu đen quấn quanh thân thể của hắn, khiến cho không gian xung quanh hắn bắt đầu sụp đổ.
Trong chớp nhoáng, cho dù đám người ở phía dưới cũng cảm giác được tất cả bi tình từ sâu trong đáy lòng giống như tại thời khắc này phát ra tiết toàn bộ, một ít võ giả cảnh giới hơi thấp nhịn không được bắt đầu thấp giọng khóc thút thít.
Khổ!
Trong chốc lát, trong lòng bọn hắn chỉ còn lại một chữ ‘khổ’, giống như thế gian này, hết thảy tất cả đều bi thống, làm cho người ta không thể chịu được.
Rầm rầm rầm...
Giây lát, hai thân ảnh triệt để giao chiến cùng một chỗ, một trận chiến này khiến cho thiên địa biến sắc, nhật nguyệt mất đi ánh sáng.
- Một trận chiến này, chỉ sợ không có mười ngày nửa tháng thì không thể nào phân ra thắng bại!
Diệp Thu nhìn hai người giao chiến, nói.
- Diệp Thu!
- Sao?
- Ngươi có nhìn ra, Thiên Chủ cùng Thánh Chủ hai người, ai mạnh ai yếu không?
Mục Vân mở lời hỏi.
- Bằng vào ta mà xem, Thiên Chủ kia cơ hồ sánh ngang Tiên nhân, lực lượng cùng chưởng khống võ kỹ có thể xưng hỗn nguyên nhất thể, mà thực lực Thánh Chủ chênh lệch một ít, bất quá Khổ Thiên Quyết, sư tôn ngươi cũng biết, năm đó Khổ Thiên Quyết của Khổ Hải Thiên Tôn còn lại hại hơn cả một vài tiên thuật.
Hai người dùng chân nguyên trao đổi, nhìn giao chiến trên trời.
Chỉ là giờ phút này, chẳng biết tại sao, Mục Vân lại cảm thấy một tia hương vị kỳ quái.
Không biết vì cái gì, hắn cảm giác, vị Thiên Chủ kia, nhìn là lạ. Mà Thánh Chủ Khổ Thiên điện, càng là lạ hơn.
- Diệp Thu, ngươi có cảm giác hay không, nhìn Huyền Thiên rất quỷ dị!
- Quỷ dị chỗ nào?
Mục Vân nói:
- Đường đường Thiên Chủ Huyền Không sơn, cớ gì không dám lấy khuôn mặt thật gặp người, chỉ là điểm này đã đủ kỳ quái.
- Ách, thật ra, sư tôn, ta cũng cảm giác được quái dị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận