Vô Thượng Thần Đế

Chương 914: Lần Nữa Tác Mệnh (1)

- Tiểu tử ngươi, những năm gần đây, ta một nhìn ngươi trưởng thành, cảm giác rất vui mừng, trước đó, cha không cách nào bảo hộ ngươi, là cha có bất đắc dĩ, có nỗi khổ tâm trong lòng, thế nhưng lần này, cha sẽ không để cho ngươi lại hi sinh.
Mục Thanh Vũ cười nói:
- Mà ta còn muốn nhìn thấy con của ngươi đây.
Tần Mộng Dao hoài thai, Mục Thanh Vũ cũng cao hứng quên hết tất cả, lúc đầu đều chuẩn bị kỹ càng đại lễ cho tôn nhi mình, thế nhưng kết quả, mang thai một cái, mang đến năm năm.
Mục Thanh Vũ không thể không cảm thán, Băng Hoàng thần thú, quả nhiên không giống bình thường.
Mục Thanh Vũ vừa nói dứt lời, lại nhịn không được oa oa phun máu tươi, sắc mặt càng tái đi mấy phần.
- Cha, ngài nghỉ ngơi thật tốt đi!
Nhìn thấy bộ dáng Mục Thanh Vũ, trên mặt Mục Vân lại không còn vẻ trêu tức, ngẩng đầu nhìn trên bầu trời, nhìn Huyền Thiên vênh váo hung hăng, cười nói:
- Ta có mấy lời cũng muốn hảo hảo trò chuyện một chút cùng vị Thiên Chủ này đây.
- Vân nhi!
Nhìn thấy Mục Vân xông ra, Mục Thanh Vũ chưa nói hết lời lại phun ra một ngụm máu tươi.
- Ta lại hỏi ngươi, ngươi, như thế nào học được Chiến Thần Quyết.
Phi thân bay lên, Mục Vân một thân hắc sam nhìn Huyền Thiên bạch trước mắt y, lạnh lùng nói.
Nghe thấy Mục Vân nói vấn đề này, ánh mắt Huyền Thiên lại lấp lóe, nhìn Mục Vân, tràn ngập vẻ kinh ngạc.
- Ta nói cho ngươi đi!
Mục Vân nhìn Huyền Thiên, trên mặt lộ ra biểu lộ thương tiếc, nói:
- Chiến Thần Quyết, chính là Vân Tôn giả sáng tạo riêng cho ái đồ Mục Lang của hắn, đáng tiếc tâm ma Mục Lang quá nặng, tu luyện thất bại, ngược lại hủy một thân tu vi của mình.
- Chuyện này cũng gây nên ngăn cách giữa hai người, Mục Lang biến mất, Vân Tôn càng ra sức tu luyện, muốn sớm ngày đến ngàn vạn đại thế giới, tìm biện pháp trị liệu cho đồ đệ của hắn.
- Vì thế, Vân Tôn một đường học tập luyện đan, chính là muốn luyện chế ra một tiên đan cho đồ đệ hắn để bù đắp trong lòng áy náy.
- Đáng tiếc hết thảy cảnh còn người mất, Vân Tôn bỏ mình, mà hảo huynh đệ của hắn, càng chết trong tay Huyền Không sơn, nếu như ta nhớ không lầm, Huyết Kiêu bỏ mình, chính là do Thiên Chủ Huyền Không sơn gây nên, lúc kia, chỉ sợ ngươi đã là Thiên Chủ Huyền Không sơn rồi nhỉ?
- Mục Lang! Ngươi còn muốn giấu diếm tới khi nào?
Nhìn Huyền Thiên, Mục Vân quát to:
- Có lẽ, ta nên gọi ngươi là Vân Lang, năm đó Vân Tôn ban cho ngươi dòng họ, đối đãi ngươi như nhi tử thân sinh, hắn cho ngươi họ Mục, chính là nói cho tất cả mọi người ba ngàn tiểu thế giới biết, đồ đệ hắn Mục Vân, bất kỳ người nào nếu dám khi nhục, dám ức hiếp, chính là muốn chết.
- Hắn xem ngươi như con đẻ, thậm chí vì thu ngươi làm đồ, đã tranh cãi với Huyết Kiêu, thậm chí vì ngươi, đi tìm khoáng thế kỳ bảo, vẫn lạc bỏ mình, Vân Lang, ngươi, có biết?
Mục Vân nói, vành mắt dần dần biến đỏ.
Xung quanh đều yên tĩnh.
Tất cả mọi người đang giờ phút này giống như sinh ra ảo giác.
Đứng giữa không trung không phải Mục Vân, mà là Vân Tôn giả năm đó quát tháo phong vân.
Mà trước mặt hắn, là đồ đệ hắn yêu dấu, nhưng lại để hắn đau lòng.
Mà giờ khắc này giờ phút này, Huyền Không sơn tứ đại hộ pháp càng là sắc mặt hãi nhiên.
Thiên Chủ, là Vân Lang?
Vậy Thiên Chủ chân chính của bọn hắn, Huyền Thiên, Huyền Thiên có thể xưng tuyệt thế chi tài đi nơi nào rồi?
- Ngươi đang nói cái gì, ta hoàn toàn không hiểu!
Huyền Thiên nhìn Mục Vân, ánh mắt lấp lóe.
- Vân Tôn giả năm đó coi trời bằng vung, đồ đệ của hắn, chẳng qua là công cụ để hắn mắng to phát tiết lửa giận mà thôi.
Huyền Thiên lạnh lùng nói.
- Công cụ đánh chửi?
Mục Vân cười.
- Vân Lang!
Bất ngờ, Mục Vân rít lên một tiếng, khàn cả giọng, để mọi người khẽ giật mình.
- Ngươi có từng nhớ kỹ, vạn năm trước, bên trong ba ngàn tiểu thế giới, Thiết Phiến môn, đồ sát người toàn thôn ngươi, bọn hắn có phần, là ai, mang theo ngươi đi báo thù?
- Ngươi có nhớ kỹ, vì lĩnh ngộ kiếm ý, ngươi ở dưới ba ngàn thước hàn đàm, tiếp nhận tôi luyện ngược dòng, hàn đàm băng lãnh, là ai không nỡ để ngươi chịu hàn, dùng địa hỏa làm đầm nước ấm áp?
- Ngươi có nhớ kỹ, là ai vì ngươi, hao phí tu vi ngàn năm, chữa khỏi hai chân của ngươi, mở rộng kinh mạch của ngươi?
Ba câu ngươi có nhớ kỹ để đám người trợn mắt hốc mồm.
Nếu như không phải bọn hắn biết, Vân Tôn giả năm đó đã bỏ mình, mà Mục Vân bước đi ra từ Bắc Vân thành. Bọn hắn thậm chí hoài nghi, người trước mắt có thể chính là Vân Tôn giả trước kia.
Nghe Mục Vân nói từng câu có khí phách, Huyền Thiên trong lúc nhất thời nghẹn lời, đứng tại chỗ, hai mắt nheo lại.
- Ngươi nói cho ta, Chiến Thần Quyết, đời này kiếp này, chỉ có năm đó Vân Tôn giả cùng Mục Lang hai người biết được, dù cho bị giết, đoạn ký ức chôn sâu này cũng không có khả năng bị người móc ra.
- Ngươi là Huyền Thiên?
Mục Vân cười lạnh:
- Nếu như ngươi thật là Huyền Thiên, cho dù ngươi giết Mục Lang, ngươi cũng không có khả năng đạt được bí tịch kia, chuyện này, năm đó, Vân Tôn giả chính miệng nói với ngươi?
- Nói bậy nói bạ!
Nhìn Mục Vân, Huyền Thiên khẽ nói:
- Mục Vân, ta biết ngươi có quan hệ lớn lao với Vân Tôn giả năm đó, tam tê thiên tài, long hóa chi thân, cửu Nguyên Thiên khí, những thứ này, một phế vật như ngươi làm sao có thể làm được, Vân Tôn giả bỏ mình, ngươi, chắc đã thu hoạch được truyền thừa của hắn, cũng tốt, ta giết ngươi, để Vân Tôn giả kia nhìn, ánh mắt của hắn kém cỡ nào.
- Nếu ánh mắt của hắn kém thì đã không thu ngươi làm đồ đệ.
Mục Vân vừa dứt lời, tự giễu cười nói:
- Đúng, ánh mắt của hắn kém, hắn không nghĩ tới, đồ đệ mình trước kia thương yêu nhất thành người oán hận mình nhất, giết huynh đệ mình kính trọng nhất.
- Ồn ào!
Nhìn Mục Vân lao thao, sắc mặt Huyền Thiên băng lãnh, sát ý dạt dào.
- Chiến Thần quật khởi!
Quát khẽ một tiếng, hai tay Huyền Thiên uốn lượn, mười ngón tay bộc phát chiến khí hùng hồn, ngạo nghễ phun trào.
- Cẩn thận!
Trong một khoảnh khắc này , Nhậm Cương Cương, Cừu Xích Viêm, Diệp Thu, Hắc Lân các cường giả Sinh Tử cảnh nháy mắt xông ra.
Ngược lại là nhân mã Huyền Không sơn cùng Chu gia các thế lực lớn, đứng tại chỗ, không biết làm sao.
Huyền Thiên là Vân Lang?
Thật hay giả?
Vậy Thiên Chủ trước kia của bọn hắn đâu? Chết hay bị Vân Lang nhốt lại?
Tứ đại hộ pháp giờ phút này không nghĩ ra, không dám ngông cuồng động thủ.
- Lăn đi!
Nhìn thấy bảy tám người vọt tới mình, Huyền Thiên khẽ quát một tiếng, ánh mắt lộ ra một chút tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận