Vô Thượng Thần Đế

Chương 915: Lần Nữa Tác Mệnh (2)

Oanh...
Trong khoảnh khắc, tiếng oanh minh vang lên, cơ hồ trong nháy mắt, những thành viên Huyết Minh phóng tới Huyền Thiên, từng người ngã xuống đất không dậy nổi.
Huyền Thiên cường hãn, không phải những người bọn hắn liên thủ có thể chống lại.
- Nhìn thấy chưa?
Huyền Thiên nhìn Mục Vân, cười nói:
- Giờ phút này, không người có thể bảo vệ được ngươi, hết thảy ngươi sáng tạo, trong mắt ta, bất quá là giấy lộn mà thôi.
Nhìn Huyền Thiên đắc ý, Mục Vân lại mỉm cười.
Bên trong nụ cười kia tràn ngập đắng chát.
- Vân Lang, năm đó, ta có thể để ngươi nổi danh bên trong thiên tài ba ngàn tiểu thế giới, ngày hôm nay, ta có thể đánh ngươi về nguyên hình.
Nhìn Vân Lang, Mục Vân nói một câu cơ hồ cực kỳ bé nhỏ, không ai nghe thấy.
Vừa dứt lời, trong mắt Huyền Thiên phủ đầy chấn kinh, rất khó tin.
- Đại Tác Mệnh Thuật!
Cơ hồ trong khoảnh khắc, trong miệng Mục Vân phun ra bốn chữ.
- Không!
Nghe đến lời này, Tần Mộng Dao một mặt trắng bệch, nhìn Mục Vân, tràn ngập thần sắc tuyệt vọng.
Ông...
Trong khoảnh khắc, bên trong toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới, thiên địa phong vân hội tụ, trong một khoảnh khắc, nhật nguyệt trong thiên địa mất đi hào quang, thiên địa ảm đạm, giống như vô số pháp tắc thiên địa lúc này phát sinh rối loạn.
Mà cùng lúc đó, Thiên Vận đại lục, Đông Hoang chi địa, phía dưới Đại Hoang sơn, một đạo thân ảnh già nua bay lượn mà ra, đi tới trên mặt đất.
- Đại Tác Mệnh Thuật, một trong ngàn vạn đại đạo, Quy Nhất, ngươi lựa chọn người này, thật sự có thể thành công sao? Ức vạn năm qua, lần lượt hi vọng, biến thành lần lượt thất vọng, vì sao ngươi còn đang kiên trì?
Lão giả ngẩng đầu nhìn lên trời, trên mặt nếp uốn lộ ra một vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trong thiên địa này, tóm lại có chút chuyện, cường đại như hắn cũng không cách nào khống chế.
Đại Tác Mệnh Thuật!
Nghe được bốn chữ này, mấy người Tiêu Doãn Nhi cũng ngạc nhiên ngây người.
Bọn hắn chưa từng thấy qua Mục Vân có thần thông như thế.
Thời khắc phong vân biến ảo, trong thiên địa, giống như chỉ còn lại một Mục Vân.
Lần này, Mục Vân trọn vẹn thiêu đốt thọ mệnh bảy ngàn tuổi.
Bảy ngàn năm!
Một ngàn năm một cảnh giới, thọ mệnh bảy ngàn tuổi, thân thể Mục Vân lúc này bỗng nhiên cường hóa.
Sinh Tử cảnh ngũ trọng!
Trong một khoảnh khắc, thực lực của Mục Vân đột nhiên tăng mạnh, như cầm tính mạng của mình trao đổi thực lực cùng thiên địa.
Giờ khắc này toàn thân cao thấp Mục Vân thiêu đốt khí tức chiến đấu nóng rực.
Cả người hắn tại lúc này giống như Chiến Thần đến từ Thần Vực, ngạo thị thương khung.
Thấy cảnh này, trên mặt Huyền Thiên cũng lộ ra một tia cẩn thận.
Hắn có thể cảm giác được, thực lực Mục Vân giờ khắc này thật sự rõ ràng, không phải loại nuốt đan dược đến đề thăng đạt được.
- Vân Lang, năm đó, ta thành tựu ngươi, ngươi giết Huyết Kiêu, ngày hôm nay, vi sư đến giải quyết ngươi.
Nhìn Huyền Thiên, linh hồn Mục Vân truyền âm.
- Bằng ngươi, còn chưa xứng!
Trong mắt Huyền Thiên giờ phút này mặc dù đầy rung động, nhưng hắn càng biết, bản thân mình chính là cảnh giới Sinh Tử cảnh thất trọng đỉnh tiêm, chỉ thiếu chút nữa, chính là đứng hàng tiên ban.
Mục Vân cho dù bằng vào Đại Tác Mệnh Thuật tăng lên tới Sinh Tử cảnh ngũ trọng, vẫn không thể nào là đối thủ của hắn.
- Cửu Nguyên Huyết Luân!
Giờ phút này, Mục Vân đã không còn nói nhảm.
Huyết luân thông suốt to lớn trong lúc nhất thời xuất hiện sau lưng hắn.
Huyết luân trọn vẹn bao trùm lấy phạm vi vạn mét.
Mà phía trước huyết luân, cửu sắc nguyên cầu, mỗi một khỏa, đường kính đều cơ hồ gần ngàn mét.
Chín khỏa nguyên cầu như chín khỏa Kim Ô treo ở trên trời, lóng lánh ánh sáng khác biệt.
Tiếng khanh khanh khanh vang lên, chín khỏa nguyên cầu trong một khoảnh khắc ngưng tụ phía trên huyết luân.
Huyết luân phạm vi vạn mét chợt lóe, phóng tới Huyền Thiên.
- Chiến Thần Quyết - Chiến Ngạo Thương Khung!
Trong chốc lát, Huyền Thiên kịp phản ứng, bước ra một bước, song quyền tề xuất, chân nguyên hùng hồn như biển rộng mênh mông, đánh tới luân bàn.
- Lui!
Trong nháy mắt, Khổ Thanh đột nhiên hét lớn một tiếng, bàn tay vỗ mạnh, một quang mạc hình tròn bao phủ phía trước mọi người.
Rầm rầm rầm...
Trong một chớp mắt, phía trên toàn bộ hải vực, thủy triều giống như biển gầm, phô thiên cái địa.
Tiếng oanh minh đinh tai nhức óc giống như thiên địa sụp ra, một ít võ giả thực lực hơi thấp bị chấn động chết tươi.
Một lần bạo tạc làm cho tất cả mọi người triệt để cách xa hai người.
Thùng thùng hai tiếng trầm muộn vang lên, dư ba bạo tạc tản ra, đám người trong chớp nhoáng nhìn thấy, phía trên thiên không, Cửu Nguyên Huyết Luân vạn mét che khuất bầu trời bất ngờ xuất hiện một vết nứt.
Mà trước người Huyền Thiên, song quyền tề xuất, ống tay áo phía trên cánh tay nổ thành toái phiến, tóc tai bay loạn.
Mà khăn che mặt che chắn ở trên mặt giờ phút này cũng bị chấn thành toái phiến, lộ ra tướng mạo bản thân.
- Vân Lang!
Nhìn gương mặt kia, Diệp Thu ngạc nhiên.
Vân Lang?
Một ít người xung quanh không hiểu rõ chuyện xảy ra vạn năm trước, trên mặt lộ ra thần sắc nghi ngờ.
Mà Mục Thanh Vũ lại lộ ra biểu lộ suy nghĩ sâu xa.
Chấn động nhất không ai qua được tứ đại hộ pháp cùng với một đám hạch tâm trưởng lão Huyền Không sơn.
Bọn hắn thường ngày đều kính ngưỡng Thiên Chủ, e ngại Thiên Chủ, thế mà đã sớm không phải Huyền Thiên, mà là Vân Lang.
Thiên tài vạn năm trước phong vân tế hội.
Chỉ là nghĩ đến nơi đây, đám người lại kinh ngạc.
Vân Lang không phải đồ đệ Vân Tôn giả sao? Kế hoạch chém giết Huyết Kiêu, cũng là một tay hắn bày ra, gia hỏa này tự tay chém giết sư thúc của mình?
Bọn hắn từ trước đến nay cho rằng, Mục Vân và Vân Tôn giả trước kia tuyệt đối có quan hệ, tuyệt đại khả năng là Mục Vân kế thừa truyền thừa của Vân Tôn giả.
Còn chuyện như linh hồn trọng sinh, bọn hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhìn thấy như thế, đám người dần dần hiểu rõ, vì sao Mục Vân sẽ như thế chắc chắn Huyền Thiên chính là Vân Lang.
Mục Vân thu hoạch được truyền thừa của Vân Tôn giả, nhất định biết chuyện vạn năm trước, cho nên mới thuộc như lòng bàn tay, kế hết toàn bộ chuyện này ra ngoài.
- Mục Lang!
- Ta gọi Vân Lang!
Nhìn Mục Vân, Vân Lang nghĩa chính ngôn từ nói:
- Hiện tại ta là ta đã trọng sinh, so với Mục Lang trước đó, là hai người khác nhau.
Nghe đến lời này, trong mắt Mục Vân mang theo một tia chán nản.
- Ta chẳng cần biết ngươi là ai, thế nhưng hôm nay, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ.
Vân Lang nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo thần sắc thị huyết.
- Ta hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng!
Nhìn Vân Lang, Mục Vân lần nữa nói.
Chỉ là lần này, cả người hắn nhìn như quả cà dính sương, đầy chán nản.
- Huyết Kiêu, là bị ngươi giết?
Bạn cần đăng nhập để bình luận