Vô Thượng Thần Đế

Chương 916: Diệt Thiên Tam Thức (1)

Vân Lang nhìn chằm chằm Mục Vân, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.
- Không sai!
Vân Lang gật đầu nói:
- Hắn không phải cho rằng tâm ta rất ác độc sao? Ta liền ác độc cho hắn nhìn, ta có thể nói cho ngươi, khi hắn tra được tin tức của ta, ta ngụy trang đặc biệt đáng thương, mà tại thời điểm hắn cùng đám người Huyền Không sơn đại chiến, ta đâm một kiếm đánh giết hắn.
- Ngươi không biết, hắn chết thảm cỡ nào, huyết nhục văng tung tóe, quả thực thành vụn thịt, chân hồn càng bị ta nấu luyện vô tận, hắn đến chết cũng không tin là ta ra tay giết hắn.
- Bất quá Huyết Kiêu không hổ là Huyết Tôn, ngay cả người Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn cùng Cửu Nguyên tiên môn xuất thủ, tiên nhân đều không cách nào ngăn chặn hắn, nếu không phải ta đánh lén một kích trí mạng, chỉ sợ hắn còn không chết được.
- Ngươi im miệng!
Cơ hồ dùng hết toàn lực hô lên một câu, toàn bộ thân thể Mục Vân bắt đầu run rẩy.
Ánh mắt hắn nhìn Vân Lang như nhìn quái vật.
Đây chính là đệ tử hắn năm đó dốc lòng tài bồi, hắn lúc nào biến thành bộ dáng như thế này.
- Im miệng? Ta tại sao phải im miệng?
Nhìn Mục Vân, Vân Lang cười lạnh:
- Thế nào, ngươi bây giờ ngay cả một phần mười trước kia cũng không bằng, ngươi còn tưởng rằng, ngươi có thể ra lệnh cho ta?
- Ngươi đã không chết, vậy ta có thể giết ngươi, mang danh của ngươi, Vân Tôn giả? Ngày sau bên trong ba ngàn tiểu thế giới, chỉ có Lang tôn, Vân Lang Tôn Giả.
- Ngươi nằm mơ!
- Nằm mơ?
Vân Lang cười lạnh:
- Mục Vân, hiện tại, ai còn có thể ngăn cản ta? Ngươi sao? Hay Diệp Thu? Hoặc là nữ nhân ngươi yêu mến?
Vân Lang vừa nói lời này, bàn tay nâng lên, trong lúc nhất thời, thiên địa thất sắc, sóng biển im ắng kéo dài quật khởi phía sau Vân Lang.
- Ta hôm nay sẽ đánh chìm Huyết Minh của ngươi, Lạc Hồn đảo của ngươi.
Vừa dứt lời, mười ngón Vân Lang bấm niệm pháp quyết, sóng biển sôi trào mãnh liệt, trọn vẹn càn quét cao vạn mét, đứng trên đỉnh sóng biển còn kéo dài không dứt, nhìn đây hết thảy, trong mắt Vân Lang mang theo ý cười sâm nhiên.
- Diệt?
Ngẩng đầu nhìn phía trên, trong mắt Mục Vân mang theo một tia lãnh ngạo.
- Vân Lang, ngươi, quá coi trọng chính ngươi.
Tiếng trầm thấp vang lên, hai tay Mục Vân chụp về phía lồng ngực của mình, phanh phanh hai tiếng trầm thấp vang lên.
- Ngươi cho rằng, sư tôn đến bên trong ngàn vạn tiểu thế giới là chơi không ngàn năm sao?
Vừa dứt lời, khí tức kinh khủng từ từng bộ vị trên thân thể Mục Vân truyền ra.
- Ừm?
Nhìn thấy Mục Vân cử động kì lạ, mọi người sững sờ.
Ngay tiếp theo Vân Lang đều cảm thấy kinh ngạc.
- Đại Tác Mệnh Thuật, không chỉ tác mệnh đổi lấy tu vi, càng có thể tác mệnh đổi lấy năng lực cường đại, Vân Lang, hôm nay ta mặc dù không giết được ngươi, thế nhưng dù ta có chết cũng muốn trọng thương ngươi, Huyết Minh, Diệp Thu, phụ thân, bọn hắn sớm muộn cũng sẽ giải quyết ngươi.
- Diệt Thiên Tam Thức!
Quát khẽ một tiếng, bóng dáng Mục Vân trong nháy mắt xông ra.
Trong một khoảnh khắc này, hắn giống như thay đổi.
- Cút!
Nhìn thấy Mục Vân có tầng tầng lớp lớp đòn sát thủ, trong lòng Vân Lang bắt đầu xuất hiện một tia cuống quít.
Kiếp trước, thân là đồ đệ Vân Tôn giả, hắn biết sư tôn mình lợi hại đến mức nào, người thường không thể làm được, hắn có thể.
Thường nhân không dám tưởng tượng, hắn dám.
Thời gian kéo càng lâu, chỉ sợ càng sẽ xuất hiện ngoài ý muốn.
Trong lúc lặng yên, trong lòng bàn tay Vân Lang, một lệnh bài cổ phác bị hắn cầm thật chặt.
Cổ phác lệnh bài chỉ lớn chừng ngón cái, thế nhưng trên đó truyền đến lực lượng kinh khủng lại để Mục Vân cảm thấy tim đập nhanh.
Vân Lang đều có liên quan đến Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn và Cửu Nguyên tiên môn, mà chuyện Huyền Thiên bị Vân Lang thay thế, hai đại thế lực thượng giới khẳng định cũng biết, thế nhưng bọn hắn ngầm đồng ý.
Vậy chứng minh, so với Huyền Thiên, bọn hắn càng coi trọng Vân Lang, cho nên, trong tay Vân Lang tất nhiên nắm giữ bảo bối không tầm thường.
Chỉ là giờ phút này, mặc dù như thế, Mục Vân cũng biết, hắn đã không có đường lui.
Vân Lang thi triển Chiến Thần Quyết, Khổ Thanh căn bản không có cách chịu đựng một chiêu.
Tần Mộng Dao cùng bọn người Diệp Thu hiện tại càng không khả năng là đối thủ của Vân Lang.
Mà hắn sở dĩ có thể chịu đựng Vân Lang công kích, bằng vào Đại Tác Mệnh Thuật.
Nhưng nghịch thiên chi đạo bực này, thi triển ra, cũng không có khả năng một mực tiếp tục kéo dài.
Đã như vậy, hắn chỉ có liều mạng một phen, đánh Vân Lang trọng thương, khiến cho đám người Huyết Minh có thể có thời gian đến thở dốc.
Vạn năm thọ mệnh, hắn đã thiêu đốt bảy ngàn năm, chỉ còn có ba ngàn năm.
- Ngươi muốn làm gì?
Nhìn thấy Mục Vân lần nữa dẫn động Đại Tác Mệnh Thuật, Quy Nhất sững sờ.
- Ba ngàn tuổi thọ mệnh, đổi lấy Diệt Thiên Tam Thức, ta muốn để Vân Lang trả giá đắt.
- Ngươi giết không được hắn!
Bên trong não hải, Quy Nhất lên tiếng.
- Ta biết, nhưng để hắn trong vòng mấy chục năm không thể khôi phục, đủ để cho bọn người Diệp Thu thời gian thở dốc.
Mục Vân bình tĩnh nói:
- Quy Nhất, thật có lỗi, ta chắc không có cách nào giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện của ngươi.
Mục Vân vừa dứt lời, trong mắt lướt qua một tia kiên định.
Hắn biết, mình càng dông dài, dù có thể làm Vân Lang sẽ bị thương. Nhưng hắn cũng biết, trên người Vân Lang có bảo bối Tiên môn, chỉ sợ hắn rất khó thực lực chân chính trước mắt trọng thương hắn.
Nhưng Diệt Thiên Tam Thức, điểm này, Mục Vân có tự tin tuyệt đối.
- Ngươi vĩnh viễn tự tin như vậy, trước đó như thế, hiện tại cũng như thế.
Nhìn Mục Vân, Vân Lang quát lạnh:
- Ngươi biết không? Ta ghét nhất, ghét nhất chính là sự tự tin này của ngươi, ngươi cho rằng ngươi là ai? A!
Vân Lang quát lạnh, sóng biển phía sau quay cuồng, tuôn lên toàn bộ Lạc Hồn đảo.
Đám người không hoài nghi chút nào, sóng biển rơi xuống, toàn bộ Lạc Hồn đảo sẽ triệt để tan thành mây khói.
Bọn hắn càng biết, giờ khắc này, không ai có thể ngăn cản được Vân Lang kia.
Cho dù là Mục Vân thi triển Đại Tác Mệnh Thuật, cũng chỉ là Sinh Tử cảnh ngũ trọng, nhưng Vân Lang lại có thực lực đến Sinh Tử cảnh thất trọng đỉnh phong.
Lại thêm Chiến Thần Quyết cường đại, ai, có thể cản hắn?
- Dừng lại đi!
Ngay giờ phút này, Mục Vân đứng phía trước sóng biển, đột nhiên nâng bàn tay lên.
Bàn tay của hắn duỗi ra, biến thành một đạo chưởng ấn.
Chưởng ấn vọt thẳng tới sóng biển trước người.
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, sóng biển lúc đầu không ai bì nổi trước mặt chưởng ấn kia nháy mắt như thác nước, tán loạn.
Mà ngay sau đó, chưởng ấn tuyệt không tiêu tán, lần nữa phóng tới Vân Lang.
- Lăn đi!
Nhìn thấy chưởng ấn tới gần mình, Vân Lang sầm mặt, quát khẽ một tiếng, vọt thẳng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận