Vô Thượng Thần Đế

Chương 925: Ngũ Hành tiểu thế giới (2)

Ngưu Oa hưng phấn một tay nắm gánh Mục Vân lên trên người chạy, ba bước hai bước, hướng thẳng đến phương hướng thôn xóm.
Nửa năm trôi qua, mỗi lần Ngưu Oa tu luyện đều nâng Mục Vân lên mà đi, từ đó giờ võ giả tiếp tục tăng cao thực lực, mỗi ngày tu luyện trong rừng cây, đối mặt tảng đá cây cối, thêm một người sống, dù sao cũng nhiều hơn một phần linh động.
Dù sao Mục Vân không biết nói chuyện, chỉ biết ngơ ngác nhìn lên bầu trời, hoặc nhắm mắt trầm tư, Ngưu Oa cũng không sợ tiết lộ biện pháp mình tu luyện.
Mà mỗi lần nhìn ánh mắt Mục Vân thấy hắn tu luyện, càng làm cho Ngưu Oa cảm thấy thỏa mãn, tựa hồ có người sùng bái.
Chỉ là sao hắn lại biết, ở trong mắt Mục Vân, những võ kỹ cùng chiêu thức của hắn, nhìn qua quả thực vụng về như một đầu trâu già đang cày cấy, thực sự vô cùng thê thảm.
- Đồ đần, ngươi nói sau ba tháng, ta có thể bái nhập đến Hỏa Hành sơn không?
Ngưu Oa buồn khổ nói:
- Bây giờ ta mới là Linh Huyệt cảnh nhất trọng, Thiên Hành sơn tuyển nhận ngoại sơn đệ tử, kém nhất cũng là Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, trừ phi là lực lượng rất thân cận hỏa thuộc tính, ta giống như đều không đạt tiêu chuẩn của hai cái đó.
- Ngươi đương nhiên không đạt tiêu chuẩn, tiểu tử ngươi nếu đến tiên nham các, nói không chừng là một thiên tài, lớn như vậy khổ người.
Đáy lòng Mục Vân oán thầm nói.
- Ai, được rồi, con đường võ giả, từ trước đến nay đều nghịch thiên đoạt bảo, không liều làm sao biết không được, trong vòng ba tháng, cố gắng đột phá đến Linh Huyệt cảnh ngũ trọng.
- Ngươi nằm mơ đi!
Đáy lòng Mục Vân lần nữa nói:
- Thời gian nửa năm, thối thể thập trọng đột phá đến Linh Huyệt cảnh nhất trọng, ba tháng ngươi muốn từ nhất trọng đến ngũ trọng? Ngươi thật sự mơ mộng hão huyền.
- Nương, ta trở về!
Một gian nông gia tiểu viện được thu thập sạch sẽ gọn gàng, một người phụ nữ trung niên, đầu đội khăn quàng cổ, bên hông thắt một kiện tạp dề, nhìn thấy Ngưu Oa, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
- Ngưu Oa, ngươi lại cõng tiểu nhị về!
Phụ nữ trung niên chính là mẫu thân Ngưu Oa.
Nữ nhân trước mắt trải qua cuộc sống cũng không dễ dàng, lúc Ngưu Oa còn rất nhỏ, phụ thân đã chết trong núi sâu, bị dã thú ăn sống, chính một nữ nhân như nàng nuôi lớn Ngưu Oa.
Mà Ngưu Oa cũng chính bởi vì bị phụ thân kích thích, mới quyết định muốn bái nhập vào Hỏa Hành sơn.
- Nương, hắn không gọi tiểu nhị, hắn gọi đồ đần.
Ngưu Oa cười hắc hắc, nhìn Mục Vân nói:
- Đúng không, đồ đần!
- Ta là mẹ ngươi!
Đáy lòng Mục Vân hừ hừ nói.
- Tiểu nhị khẳng định là thân thể gặp được khó chịu, cần nhiều vận động, nói không chừng sẽ tốt.
- Tốt cái gì!
Ngưu Oa cắn một cái màn thầu, nói:
- Trương Bán Tiên đều nói, đây chính là co quắp, có thể chậm rãi đi đường cũng không tệ.
- Trương Bán Tiên chính là miệng đầy mê sảng, ngươi vừa hay muốn tới Hỏa Hành sơn, mang theo tiểu nhị cùng nhau đi đi.
Trung niên nữ tử có tâm địa thiện lương, bên trong nửa năm nay, chiếu cố Mục Vân tẩy tẩy xoát xoát, không sợ người khác làm phiền, xem như con trai mà chiếu cố.
Lúc trước, Ngưu Oa còn có một đệ đệ, đáng tiếc nữ nhân này không đủ sức nuôi dưỡng hai đứa bé, Ngưu Oa chịu đói giỏi hơn một ít, gắng gượng vượt qua, tiểu nhị thì chết rồi, cho nên nương Ngưu Oa một mực hô Mục Vân là tiểu nhị.
Hiện tại Ngưu Oa lớn lên, thực lực cũng không kém, thường xuyên đi vào trong núi săn đổi lấy bạc, sinh hoạt của mẹ con hai người cũng không tính khó mà chống đỡ được, thêm một người, nương Ngưu Oa ngược lại cảm giác mừng rỡ, Ngưu Oa cũng không nhiều lời cái gì, càng mừng khi thấy tình cảnh này.
Đối với nương Ngưu Oa, Mục Vân vẫn cảm giác khá thân thiết, dù sao không màng hồi báo chiếu cố mình nửa năm.
Không có mẹ con hai người, chỉ sợ mình không đói chết, cũng bị dã thú trong núi nuốt vào bụng.
- Nương, ta gần đây chuẩn bị đi thêm mấy chuyến lên núi, đánh thêm con mồi, đổi chút bạc, mua một ít dược cao, gia tăng thực lực của ta.
- Tốt, bất quá chú ý an toàn!
- Ừm!
Thật ra Ngưu Oa là một hài tử rất có hiếu tâm, hắn cũng không có nắm chắc tiến vào trong Hỏa Hành sơn, thế nhưng vì mẹ, hắn rất muốn vào vào đến trong Hỏa Hành sơn.
Cho nên, hắn mới liều mạng cố gắng.
- Ôi, Ngưu Oa, ăn cơm à!
Ngay giờ phút này, cửa gỗ tiểu viện bị mở ra, rầm rầm mấy thân ảnh đi vào trong tiểu viện.
- Lý Phú Quý, ngươi tới làm cái gì?
Nhìn nam tử trung niên xấu xí trước mắt, còng lưng, một mặt cười âm hiểm, Ngưu Oa không quen không thân hỏi.
- Tiểu thí hài, người lớn nói chuyện, chớ xen mồm!
Lý Phú Quý cười hắc hắc, đi đến trước người nương Ngưu Oa, cười nói:
- Nương Ngưu Oa, Trần lão bản nhìn trúng ngươi, muốn nạp ngươi làm thiếp, đây là phúc phận của ngươi, Trần lão bản thế nhưng là thần tài của Ngưu Sơn trấn chúng ta, mà cháu trai hắn là ngoại sơn đệ tử Thiên Hành sơn, ngươi nếu gả cho hắn, nói không chừng Ngưu Oa có thể tiến vào Thiên Hành sơn đây.
- Ngươi nằm mơ!
Ngưu Oa khẽ nói:
- Ta dựa vào bản sự bản thân tiến vào Hỏa Hành sơn, mới không cần Trần Luân trợ giúp. Nương ta mới sẽ không gả cho lão già kia.
Không thể không nói, mặc dù nương Ngưu Oa đã đến trung niên, thế nhưng qua vẫn còn phong vận.
- Ngưu Oa, ngươi có suy nghĩ cho kỹ!
- Lý Phú Quý, ngươi trở về đi, ta sẽ không tái giá!
Nương Ngưu Oa giờ phút này mở miệng, nghĩa chính ngôn từ nói:
- Một mình ta nuôi dưỡng Ngưu Oa lớn lên, hiện tại dựa vào Ngưu Oa là được, không cần dựa vào những người khác.
- Không biết tốt xấu!
Nhìn mẹ con hai người một cái đức hạnh, Lý Phú Quý cười lạnh nói:
- Ngưu thôn trưởng, ngươi không ra mặt nói hai câu sao?
Lý Phú Quý vừa dứt lời, mấy thân ảnh sau lưng đi ra, một lão giả ước chừng năm mươi sáu mở miệng nói.
- Nương Ngưu Oa, Ngưu Oa, Trần Luân tiên sinh có nói, chỉ cần ngươi nguyện ý gả đi, hắn sẽ cho Ngưu thôn chúng ta một trăm con ngưu, một trăm con dê, còn có...
- Ta xxx mẹ ngươi!
Ngưu Oa quát:
- Thôn trưởng, ngươi vì một trăm con dê, một trăm con ngưu, để nương ta đi nhảy vào hố lửa? Năm đó, thời điểm đệ đệ ta chết đói, toàn bộ Ngưu thôn, ai giúp nương ta? Hiện tại, lại để nương ta gả cho một lão già họm hẹm, tươi sống chịu tội, vì một trăm con dê bò kia?
- Ngưu Oa!
Nghe đến lời này, sắc mặt của thôn trưởng cũng không dễ nhìn.
- Ngươi cũng đừng quên! Ngươi có thể sống ở nơi này là Ngưu thôn cho ngươi địa phương.
- Ta còn không có thèm.
Ngưu Oa phẫn nộ quát:
- Ta hôm nay sẽ rời khỏi nơi đây, mang theo nương ta đi, ta xem các ngươi ai dám cản ta!
- Đi? Muốn đi? Đi được à?
Nghe đến lời này, sau lưng Lý Phú Quý, vù vù mấy thân ảnh đứng ra.
Chính là mấy người trưởng thành của Ngưu thôn, từng người cao lớn vạm vỡ, mà tất cả đều là người luyện võ, mỗi một người đều là Linh Huyệt cảnh nhị trọng, tam trọng cảnh giới.
- Ta và các ngươi liều!
Nói, Ngưu Oa hét lớn một tiếng, vọt thẳng đến mấy người.
- Ngưu Oa, đừng xúc động!
Nương Ngưu Oa không phải không biết cảnh giới Ngưu Oa, mấy tên này đều là người luyện võ lợi hại trong thôn, Ngưu Oa nào là đối thủ của bọn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận