Vô Thượng Thần Đế

Chương 926: Mạnh cưới

Thời khắc này Ngưu Oa, trong đầu đều đầy phẫn nộ khi mấy người vũ nhục nương hắn và không coi bọn họ là người, nào có thể nuốt được cơn tức này.
Lại thêm trải qua mấy ngày nay hắn đau khổ tu luyện, thế nhưng khó mà tiến bộ, trong lòng càng bực bội, giờ phút này ra quyền, đánh tới người mấy người phí trước.
Những người kia đều là trung niên nam tử to con trong thôn, thực lực mạnh hơn Ngưu Oa quá nhiều.
Chỉ là Ngưu Oa ngày thường thường xuyên rèn luyện, cũng không phải luyện không.
Quyền phong gào thét, Ngưu Oa trong tay ba bốn võ giả, thế mà cứng rắn chống đỡ được.
Nhưng người sáng suốt rõ ràng thấy rõ, Ngưu Oa chỉ dựa vào tức giận ráng chống đỡ, không được bao lâu sẽ thua.
Lý Phú Quý cười hắc hắc, nhìn nương Ngưu Oa, nói:
- Ngươi nói ngươi tội gì khổ như thế, gả cho Trần lão bản, ngày sau còn không phải ăn ngon uống say, còn có thể lo cho nhi tử ngươi một đường ra rất tốt, hiện tại, nếu như ngươi không đồng ý... Hắc hắc...
Lý Phú Quý nhìn sắc mặt nương Ngưu Oa biến đổi, trong lòng càng đắc ý.
Cũng không biết Trần lão bản thế nào để ý phụ nhân này, mặc dù phong vận vẫn còn, thế nhưng toàn bộ Ngưu Sơn trấn có nhiều người còn xinh đẹp hơn nàng rất nhiều.
Lý Phú Quý tiện tay lấy một cái ghế, vừa hay ngồi bên cạnh Mục Vân.
- Đại ngốc tử, nhìn cái gì vậy!
Nhìn đôi mắt Mục Vân trực câu câu nhìn mình chằm chằm, Lý Phú Quý hùng hùng hổ hổ nói.
- Đại ngốc tử, đừng nhìn, lại nhìn đào xuống con mắt ngươi.
Lý Phú Quý đi đến trước mặt Mục Vân, hung hăng trừng Mục Vân, quát.
Bành...
Mà giờ khắc này, một phanh tiếng vang vang lên.
- Ngưu Oa!
Nhìn thấy miệng Ngưu Oa phun máu tươi, mặt mũi tràn đầy tiều tụy, nương Ngưu Oa lộ ra một tia đau lòng, vội vàng nhào tới.
Lý Phú Quý dù sao cũng là võ giả Linh Huyệt cảnh, một phát bắt được nương Ngưu Oa, căn bản không để nàng tới gần.
- Nương Ngưu Oa, ngươi nhìn rõ ràng, lại không đồng ý, Ngưu Oa sẽ bị đánh chết tươi.
- Mẹ! Không thể đồng ý!
Ngưu Oa ráng chống đỡ đứng dậy, quát to:
- Lão hồ ly này, tuyệt đối không có tâm tư tốt, cho dù nhi tử chết, cũng sẽ không để người gả cho lão già kia.
- Ngưu Oa, ngươi chấp mê bất ngộ, đừng trách ta hạ thủ vô tình.
Nghe đến lời này, Lý Phú Quý bước ra một bước, phịch một tiếng, một cước giẫm lên ngực Ngưu Oa, phi một cái, nói:
- Tiểu tử, nương ngươi không đồng ý, ta trước hết phế bỏ một cánh tay của ngươi.
- Ngươi dám!
- Ta có gì không dám!
Nghe được một tiếng gầm thét, sắc mặt Lý Phú Quý hung ác, nâng một cước lên, hướng xuống ngực Ngưu Oa.
Phốc phốc!
Trong khoảnh khắc, một tiếng phốc phốc vang lên, Ngưu Oa giờ phút này đã tuyệt vọng nhắm mắt.
Thế nhưng tiếng phốc phốc vang lên, máu tươi phun đến trên mặt mình, hắn còn không có kịp phản ứng, đã bị một màn trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.
Máu tươi, theo một chân Lý Phú Quý phốc phốc phốc phốc lưu trên mặt đất.
Cả viện bị máu tươi nhiễm đỏ.
Tiếng lạch cạch lạch cạch vang lên, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, dòng nước chảy một chỗ.
Thấy cảnh này, bên trong cả viện, tất cả mọi người triệt để kinh ngạc đến ngây người.
- Tiểu nhị!
- Đồ đần!
Nhìn thấy Mục Vân đột nhiên đứng dậy, Ngưu Oa cùng nương Ngưu Oa hai người kinh ngạc đến ngây người.
Kinh ngạc đến ngây người đâu chỉ hai người bọn họ.
Cả viện yên lặng như tờ.
Đồ đần thế mà lại nói chuyện, hơn nữa hắn còn phế đi một cái chân của Lý Phú Quý.
- Mẹ kiếp, mỗi ngày gọi ta là đồ đần, đồ đần là ngươi tùy tiện có thể kêu sao?
Nhìn Lý Phú Quý, Mục Vân trầm giọng nói:
- Mạnh cưới hào đoạt, thật xem mình là đại gia rồi, chỉ là cảnh giới Linh Huyệt cảnh lại dám dõng dạc ở trước mặt ta.
Cũng không phải Mục Vân tự phụ, đối với hắn hôm nay mà nói, Linh Huyệt cảnh, xác thực chính là thứ cặn bã.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền ra từ trong miệng Lý Phú Quý, giờ khắc này, nhìn Mục Vân, cả khuôn mặt Lý Phú Quý trắng bệch.
Đây là đồ đần sao?
Nhìn Mục Vân trước mắt, Lý Phú Quý âm thầm khó tin nói.
- Ngươi, giúp hắn cầm máu!
Mục Vân chỉ chỉ Ngưu thôn trưởng, ra lệnh.
- A? Nga nga, nga nha!
Vừa rồi Mục Vân như thế nào xuất thủ cắt mất một cái chân Lý Phú Quý, hắn căn bản không thấy rõ ràng.
Thế nhưng dù sao cũng là thôn trưởng, nhãn lực còn có chút.
Hắn biết, lần này, xong đời rồi!
Người nửa năm qua bị ngưu thôn xưng là đồ đần, tuyệt đối không phải đồ đần chân chính.
Rất có thể trước đó nhận trọng thương, thời gian nửa năm qua, khôi phục lại.
Chẳng lẽ người này là Linh Huyệt cảnh ngũ trọng? Hay lục trọng? Hoặc là cường giả Thông Thần cảnh?
- Ngươi ngươi ngươi!
Mục Vân chỉ vào ba người, khẽ nói:
- Đi đến Ngưu Sơn trấn, gọi cái gì Trần lão bản đến cho ta, nhớ, kêu đến, một đường quỳ đến, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Một đường quỳ đến, tự gánh lấy hậu quả.
Xong đời rồi, xong đời rồi.
Nghe đến lời này, toàn bộ người trong phòng triệt để điên.
Mấy người còn lại, nhìn thấy Lý Phú Quý lợi hại nhất đã biến thành bộ dạng như chó chết, giờ phút này nào còn dám phản bác.
Trong lúc nhất thời tè ra quần, tranh thủ thời gian chạy nhanh ra Ngưu Sơn trấn.
Lúc này không chạy, muốn chạy đều chạy không thoát.
Bọn hắn biết, cho dù đồ đần lợi hại hơn nữa, thế nhưng Ngưu Sơn trấn có võ giả Linh Huyệt cảnh thất trọng, bát trọng thậm chí cửu trọng cảnh giới tồn tại, Trần lão bản tuyệt đối có thể mời được những người kia, đồ đần này, chết chắc.
Ngưu thôn trưởng nhanh chóng cầm máu cho Lý Phú Quý.
- Không cần quá tỉ mỉ!
Nhìn Ngưu thôn trưởng nghiêm túc, Mục Vân không nhịn được nói:
- Hơi băng bó một chút là được, đừng để hắn chết nhanh như vậy.
Nghe đến lời này, mặt Lý Phú Quý màu đen nháy mắt trắng bệch.
Hiện tại, hắn chỉ có thể khẩn cầu Trần lão bản tới cứu mình.
- Tiểu nhị, ngươi... Ngươi vẫn là tiểu nhị sao?
Nhìn Mục Vân, nương Ngưu Oa sững sờ nói.
- Lâm di, ta đương nhiên là tiểu nhị, bất quá, tên thật của ta gọi Mục Vân!
- Ngươi thật là thằng ngốc do ta mang về kia?
Ngưu Oa giờ phút này đã đứng dậy, nhìn Mục Vân, ngây ra như phỗng.
Đồ đần?
Nghe xưng hô thế này, Mục Vân đi đến trước người Ngưu Oa, đưa tay ra đập lên đầu Ngưu Oa, cười mắng:
- Ai nói với ngươi ta là kẻ ngu, lại nói ta là kẻ ngu, lột da của ngươi ra.
- Hắc hắc!
Mục Vân lần này chỉ gõ nhẹ một chút, cũng không đau, Ngưu Oa cười hắc hắc.
Không nghĩ tới, đồ đần mình tiện tay kiếm về nguyên lai là một tên cường giả.
- Hỏng bét!
Ngay tại giờ phút này, sắc mặt nương Ngưu Oa đột nhiên biến đổi.
- Trần lão bản, bản danh Trần Luân, chính là nhà giàu nhất Ngưu Sơn trấn, dưới tay hắn, không ít người luyện võ, có mấy cao thủ tu vi hơn Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, mà nhi tử Trần Luân, tên Trần Kiệt Ngọc, càng là ngoại sơn đệ tử Thiên Hành sơn, nghe nói đều đến Linh Huyệt cảnh thất trọng.
Nương Ngưu Oa đột nhiên hoảng sợ nói:
- Nhanh, Mục Vân, Ngưu Oa, các ngươi đi nhanh đi, nếu không chờ những người kia đến, các ngươi đều chạy không thoát.
- Nương, ta không đi, ta mới không sợ những người kia!
Ngưu Oa can đảm nói:
- Ta đi, người làm sao bây giờ?
- Ngươi đứa nhỏ này!
- Lâm di!
Bạn cần đăng nhập để bình luận