Vô Thượng Thần Đế

Chương 928: Thổi bay (2)

Trường bào đầy người khảm theo tơ tằm viền vàng, râu tóc hoa râm, trên dưới toàn thân lộ ra một cỗ hương vị ông cụ.
Quan trọng nhất là, người này vừa xuống xe, một đôi mắt dính chặt trên người Lâm di, trợn mắt hốc mồm, nước bọt đều muốn chảy ra.
- Lâm nương tử, ngươi là Lâm nương tử? Ông trời ơi.. ! Nhiều ngày không thấy, ngươi thế nào trở nên càng đẹp.
Nhìn Lâm di, lão giả ước chừng sáu bảy mươi tuổi kinh ngạc đến ngây người.
Tùy hành mà đến là đông đảo võ giả, cũng từng người kinh ngạc không thôi.
Bọn hắn không phải không gặp qua người để cho lão gia mình gia nóng ruột nóng gan, thế nhưng không nghĩ tới, thế mà là nên càng ngày càng xinh đẹp.
- Trần Luân, chú ý hành vi của ngươi!
Nhìn lão giả kia, Lâm di hừ lạnh.
Ẩn tật bên trong cơ thể trước kia biến mất, nàng nói chuyện cũng trở nên có lực lượng hơn một ít.
Nhưngnhìn những võ giả sau lưng Trần Luân, Lâm di lại cảm thấy hơi lo lắng.
Mục Vân vừa rồi thể hiện ra thực lực, đúng không tầm thường, thế nhưng, Trần Luân là thủ phủ Ngưu Sơn trấn, con của hắn Trần Kiệt Ngọc càng là thiên tài đệ tử ngoại sơn Thiên Hành sơn.
Đắc tội người này, cuộc sống của bọn hắn, chỉ sợ không dễ chịu.
- Lão già, con mắt nhìn chỗ nào đấy?
Nhìn thấy đôi mắt Trần Luân quét nhìn bộ dáng mẫu thân mình, Ngưu Oa bước ra một bước, ngăn mẫu thân ở phía sau, khẽ quát.
- Ngưu Oa, làm gì tức giận như thế!
Trần Luân giờ phút này ha ha cười nói:
- Không bao lâu nữa, ta chính là phụ thân tương lai của ngươi, Kiệt Ngọc hài tử kia chính là đại ca ngươi, tương lai ngươi bái nhập vào Thiên Hành sơn, thời gian cũng có thể trôi qua thoải mái một ít.
- Ta nhổ vào!
Ngưu Oa gắt một tiếng, nổi giận mắng:
- Ngươi đến làm nhi tử, cho ta ta đều chê ngươi già đây!
Vừa nghe lời này, sắc mặt Trần Luân cũng trở nên không dễ nhìn.
Tốt xấu gì hắn cũng là nhân vật số một Ngưu Sơn trấn, hôm nay Ngưu Oa thấy hắn, chẳng những không sợ, ngược lại rất có lực lượng.
Trần Luân cay độc thành tinh, nhìn cũng không nhìn Lý Phú Quý nằm trên mặt đất, ánh mắt rơi xuống trên người Mục Vân ở một bên.
Người này nhìn, bất quá hơn hai mươi tuổi, tuổi còn trẻ, tóc dài buộc lên, trên trán có mấy sợi tóc lưu động, nhìn không giống như một võ giả, càng giống như một ngọc diện thư sinh.
- Ngươi là ai?
Nhìn Mục Vân, Trần Luân lạnh lùng nói:
- Chính là ngươi phế một cái chân của Lý Phú Quý đúng không?
- Là ta!
- Tốt, có cốt khí thừa nhận, vậy bây giờ, ngươi tự đoạn một tay, xem như đền bù Lý Phú Quý, xem ở phân thượng ngươi ở trong nhà Lâm nương Tử, ta không giết ngươi.
Trần Luân lui về sau, sớm có người đặt tốt cái ghế cho hắn.
Ngồi ngay ngắn ở trên ghế, Trần Luân cười hắc hắc nói:
- Tiểu tử, tự đoạn một tay, ta tha cho ngươi một mạng, mà hôm nay, ta tới đón tiếp Lâm nương tử đến ta Trần phủ làm lễ, cho nên ngươi, tốt nhất nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian của lão phu.
Lúc đầu Trần Luân tuyệt không dự định hôm nay sẽ đưa Lâm nương tử đến phủ mình, thế nhưng trước khi đến, hắn không nghĩ tới Lâm nương tử thế mà trở nên xinh đẹp như vậy.
Giờ phút này nào còn nhớ được đại kiệu tám người, hận không thể hiện tại bắt giai nhân trước mắt trở về, hảo hảo hưởng thụ một phen.
- Thật có lỗi, loại chuyện tự chặt tay này, chính ta làm không được.
Mục Vân mỉm cười, lắc đầu.
- Ồ? Ngươi không nguyện ý?
Trần Luân nhìn Mục Vân, cười hắc hắc nói:
- Đừng tưởng rằng đoạn mất một chân của Lý Phú Quý, ngươi có thể đối nghịch với Trần Luân ta, để ta xuất thủ, vậy thì không phải đoạn ngươi một cánh tay, mà là mệnh của ngươi.
Vừa dứt lời, Trần Luân nháy mắt.
Lập tức, sau lưng mấy người xông ra.
- Ta tới giúp ngươi!
Nhìn thấy những người kia xông ra, từng người đều là cảnh giới Linh Huyệt cảnh ngũ trọng trở lên, Ngưu Oa hét lớn một tiếng.
- Vậy ngươi lên đi!
Nhìn thấy Ngưu Oa vọt lên, Mục Vân lại đột nhiên nói.
- A?
Không nghĩ tới Mục Vân nói như vậy, Ngưu Oa sững sờ, bọn gia hỏa này, không có một người hắn là đối thủ đây.
- Nhìn cho thật kỹ, ta dạy cho ngươi một bộ quyền pháp.
Mục Vân nói, mỉm cười, thân ảnh lóe lên, biến mất tại chỗ.
Sau một khắc, tiếng phanh phanh cạch cạch vang lên, mấy người xông lên ngay cả góc áo Mục Vân cũng không có sờ đến, đã triệt để không một tiếng động.
Chỉ trong một giây!
- Thấy rõ ràng chưa?
Mục Vân trở lại chỗ, nhìn Ngưu Oa, cười hỏi.
- Ngươi vừa rồi làm cái gì?
-...
Cái này thật không trách Mục Vân, càng không trách Ngưu Oa.
Ngày xưa, Mục Vân là Vũ Tiên cảnh bát trọng, hiện tại, để hắn thi triển một ít võ kỹ cấp thấp, thả chậm tốc độ, thực sự có chút khó khăn.
Mà để Ngưu Oa có thể nhìn thấy thủ đoạn của vị đại năng này, càng khó khăn.
- Được rồi, đợi ngày sau có thời gian, ta sẽ dạy cho ngươi.
Nhìn Ngưu Oa, Mục Vân cười khổ nói:
- Nửa năm qua, nhìn ngươi luyện quyền, ta thật chịu đủ, quyền pháp của ngươi...
- Có phải đặc biệt uy phong lẫm liệt?
- Thực sự quá kém!
Một câu rơi xuống, cả người Ngưu Oa triệt để ỉu xìu.
- Bất quá, ta có thể dạy ngươi mấy bộ quyền pháp, tăng thêm Thanh Nguyên Đan, trong vòng ba tháng, bước vào đến Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, cũng không phải không có khả năng.
- Thật sao?
Nghe đến lời này, trên mặt Ngưu Oa lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
Quá tốt!
Nhìn thấy trên mặt mẹ con hai người lộ ra ý cười, Mục Vân cũng nhẹ gật đầu.
Hắn cho tới bây giờ đều là một người có ơn tất báo, nếu không phải Ngưu Oa cùng Lâm di hơn nửa năm chiếu cố, đối đãi như người một nhà, Mục Vân hiện tại chưa chắc còn sống.
- Các ngươi nói đủ rồi chưa?
Ngay tại giờ phút này, Trần Luân rốt cục nhịn không được, chợt quát.
- Mắc mớ gì tới ngươi!
Nhìn thấy thực lực của Mục Vân cao siêu, Ngưu Oa cũng không tiếp tục e ngại, khẽ nói:
- Trần lão đầu, xéo đi nhanh lên, ta cho ngươi biết, muốn cưới nương ta, ngươi đợi kiếp sau đi, không đúng, phi phi phi, ngươi kiếp sau sau nữa cũng không có cơ hội.
- Thằng nhãi ranh, muốn chết!
Nghe được Ngưu Oa nói lời này, sắc mặt Trần Luân phát lạnh, bước ra một bước.
- Cút!
Chỉ là, Trần Luân còn chưa xuất thủ, một tiếng quát thanh lãnh vang lên, Mục Vân bước ra một bước, khí thế cường đại nghiền ép tới Trần Luân.
Trong lúc nhất thời, thân ảnh Trần Luân nương theo lấy từng tiếng chửi rủa, như một viên sao băng, biến mất trên bầu trời.
Ông trời ơi…!
Thấy cảnh này, Ngưu Oa triệt để bị kích thích.
- Vân ca, về sau, ngươi chính là ca ta.
Nhìn Mục Vân, mặt mũi Trần Luân tràn đầy sùng bái.
Quá lợi hại, một hơi đã có thể thổi người bay đến chân trời, chẳng lẽ, Mục Vân là cường giả Thông Thần cảnh?
- Đừng ba hoa, Ngưu Sơn trấn này, chỉ sợ các ngươi không tiếp tục chờ được nữa, chúng ta đi thẳng đến Hỏa Hành sơn đi.
Mục Vân mở lời:
- Ngưu Oa, ngươi muốn thi vào đến Hỏa Hành sơn, dọc theo con đường này, ta chỉ điểm một hai cho ngươi, cam đoan ngươi có thể tiến vào Hỏa Hành sơn.
- Tốt!
Vừa dứt lời, Lâm di bắt đầu chuẩn bị đồ.
- Không cần chuẩn bị!
Mục Vân cười nói:
- Đến Hỏa Hành sơn, đương nhiên có địa phương mua đồ, vật liệu, đến thời điểm đó lại chuẩn bị.
- A?
- Ai da, nương, a cái gì mà a, nghe Vân ca, không sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận