Vô Thượng Thần Đế

Chương 931: Quy tắc cường ngạnh

- Ta dính ngươi, ngươi không vui sao?
Hỏa Mị Nhi nói, tay ngọc trảo xuống phía dưới, vũ mị cười nói:
- Còn sính cường, thân thể của ngươi đã bán đứng ngươi.
- Là ngươi trước xuống tay với ta!
Trần Kiệt Ngọc giờ phút này nào còn có thể chịu đựng được, kéo tay nhỏ Hỏa Mị Nhi, nhanh chóng chạy vào căn nhà gỗ bên cạnh.
Không bao lâu, tiếng gào phóng túng truyền ra từ trong nhà gỗ nhỏ, để ngoại sơn đệ tử ở bên ngoài đang làm việc nghe được toàn bộ ngửa đầu thở dài.
- Trần Kiệt Ngọc gặp vận may gì, nếu không phải trèo lên nội sơn đệ tử Hỏa Mị Nhi, lưng tựa đồng sự Hỏa Hành sơn chúng ta, sao có thể kiêu ngạo như vậy.
- Xuỵt, cẩn thận một chút, lần trước một ngoại sơn đệ tử nói như vậy, cuối cùng Trần Kiệt Ngọc chơi đến chết đó.
- Ta mới không sợ hắn, chỉ là một ngoại sơn đệ tử, cả ngày kêu ngạo hơn cả nội sơn đệ tử, có ngày sẽ gặp báo ứng.
- Đúng đấy, không có Hỏa Mị Nhi, hắn chính là cái rắm!
- Ai, ngươi cũng đừng nói như vậy, nhân gia công phu tốt, Hỏa Mị Nhi thích, ngươi đi lên thử xem.
- Lão tử ngày đó trở thành Hỏa Thánh Tử, nhất định phải làm cho Hỏa Mị Nhi kia chết đi sống lại, mẹ nó, mỗi ngày nghe nàng gọi bậy, ta đều chịu không được.
Một đám ngoại sơn đệ tử nghị luận ầm ĩ, hiển nhiên đã sớm bất mãn về Trần Kiệt Ngọc.
- Trần Kiệt Ngọc, thư của ngươi!
Ngay giờ phút này, một tiếng hô hoán đột nhiên vang lên.
Theo đạo lý mà nói, ngoại sơn đệ tử Hỏa Hành sơn có hơn vạn, những chuyện nhỏ nhặt như trong nhà gửi thư này, bên trong sơn môn căn bản không có khả năng truyền đạt đến mỗi người, sẽ chỉ thông báo đệ tử đi lấy.
Thế nhưng quan hệ giữa Trần Kiệt Ngọc và Hỏa Mị Nhi không tầm thường, vì muốn ôm bắp đùi Trần Kiệt Ngọc, một ít ngoại sơn đệ tử sẽ mượn cơ hội xum xoe.
- Quấy rầy chuyện tốt của lão tử, lấy đi vào!
Trần Kiệt Ngọc gisnh một cánh tay ra khỏi trong cửa sổ, hùng hùng hổ hổ nói.
Đệ tử đưa tin xuyên thấu qua cửa sổ vá nhìn thấy bóng hình xinh đẹp ghé vào trên mặt bàn trong phòng, lòng sinh chập chờn.
- Nhìn cái gì, lại nhìn lão tử móc mắt ngươi.
Trần Kiệt Ngọc hừ một tiếng, đóng cửa sổ lại.
Giờ phút này, Hỏa Mị Nhi kia sớm đã chờ không nổi, hừ hừ nói:
- Tin tức gì, đợi chút nữa nhìn không được sao?
- Là lão cha quỷ kia của ta!
Trần Kiệt Ngọc không kiên nhẫn mở thư ra xem.
Lão cha quỷ quái kia của hắn, trừ cho hắn một túi da đẹp ra, cái gì khác cũng không có, bất quá cũng nên cảm tạ lão cha, không có bộ túi da đẹp mắt này, hắn hiện tại không có gì khác biệt như những ngoại sơn đệ tử kia.
Nào không chỉ có thể ôm mỹ nhân về, còn có thể làm mưa làm gió.
- Mau nhìn!
Hỏa Mị Nhi thúc giục.
- Đừng nóng vội, ta xem một chút, trong thư này đến cùng viết...
Nhìn nội dung trong thư, Trần Kiệt Ngọc nháy mắt sững sờ.
- Thế nào rồi?
- Cha ta bị giết!
Ngón tay Trần Kiệt Ngọc run rẩy, hung ác nói.
- Ngưu Oa của Ngưu thôn, còn có một tên gọi Mục Vân, tốt, rất tốt, ngay cả cha ta cũng dám giết, muốn chết!
Trần Kiệt Ngọc thấp giọng quát:
- Bọn hắn còn muốn bái nhập vào Hỏa Hành sơn, quả thực là nằm mơ.
- Ngưu thôn? Điêu dân trong thôn xóm nhỏ thôi, để ý tới bọn hắn làm cái gì, đến thời điểm đó nếu đi tới Hỏa Hành sơn, ta giúp ngươi lặng yên không một tiếng động giết chết bọn hắn!
Hỏa Mị Nhi không thèm để ý nói.
- Không cần ngươi!
Trần Kiệt Ngọc cười lạnh:
- Hai thất phu nông thôn trong sơn dã, dám giết cha ta, ta hội hảo hảo đùa chơi chết bọn hắn.
Nghe đến lời này, Hỏa Mị Nhi lại bất mãn nói:
- Vậy ta thì sao?
- Ngươi yên tâm, ta càng sẽ hảo hảo đùa chơi chết ngươi.
Vừa dứt lời, trong nhà gỗ nhỏ dần vang lên tiếng.
Trần Kiệt Ngọc chính là nhi tử của Trần Luân bị Mục Vân thổi bay, ngoại sơn đệ tử Hỏa Hành sơn.
Chỉ là không khéo, Trần Luân bị Mục Vân hừ lạnh một tiếng thổi bay, mạng lớn dính ở trên cây, dù không chết, nhưng lại người bị thương nặng, mà toàn bộ Ngưu Sơn trấn đâu có ai đủ mạnh để dò tìm khí tức của hắn, đúng là tươi sống bị tức chết.
Chỉ là, giờ khắc này Mục Vân căn bản không biết mình đã bị người nhớ thương.
Bất quá, khi hắn biết mình bị người nhớ thương chỉ là một đệ tử Linh Huyệt cảnh thất trọng, hắn căn bản sẽ không để ở trong lòng.
Cho dù hắn hiện tại không phải trạng thái toàn thịnh, thế nhưng chỉ là một Trần Kiệt Ngọc, hắn thật không để trong mắt.
Từ ngưu thôn đến Hỏa Hành sơn, trọn vẹn mấy ngàn dặm.
Ba tháng thời gian, dùng xe ngựa kéo, thời gian đi đường có dư.
Lúc đầu Mục Vân có thể mang theo hai người tới Hỏa Hành sơn, chỉ là nghĩ đến cảnh giới Ngưu Oa, chỉ là Linh Huyệt cảnh nhị trọng, Mục Vân vẫn lựa chọn đi xe ngựa, trên đường đi, dạy bảo Ngưu Oa.
Một ngày này, xe ngựa dừng sát ở một mảnh giữa núi rừng, Lâm di bận rộn lửa trại, nướng một ít thịt thỏ bắt được.
Mà đổi thành một bên, Ngưu Oa lại đang thi triển một bộ quyền pháp - Hổ Bộ Long Hành quyền.
Quyền pháp này, Mục Vân đoạt được bên trong Thần Không bảo động, Huyền giai trung cấp, vừa hay thích hợp Ngưu Oa hiện tại tu luyện.
Quyền pháp như thế, xuất từ bên trong bên trong Thần Không bảo động của Tru Tiên Đồ, đương nhiên bao la hơn tinh thâm nhiều so với mọi loại quyền pháp Mục Vân kiếp trước hiểu biết.
Ngưu Oa dọc theo con đường này, một mực khổ tu, chưa hề chậm trễ.
Mà giờ khắc này Mục Vân lại khoanh chân ngay tại chỗ, tâm thần cố thủ.
Hiện nay hắn mỗi một ngày đều đang khôi phục thực lực mình.
Chân hồn bị bóc ra thân thể, quả nhiên ra ngoài dễ dàng, tiến vào khó.
Thời gian hơn một tháng, Mục Vân cũng vẻn vẹn hơi đề thăng một ít độ dung hợp, hắn đại khái đánh giá, mình có thể phát huy ra thực lực tại Vũ Tiên cảnh nhất trọng.
- Xem ra, khôi phục thực lực, không chỉ cần không ngừng dung hợp, càng cần một ít bảo vật chữa trị linh hồn lực mới được.
Mục Vân hơi thì thầm.
- Vân ca, ăn thịt!
Thật ra mặc dù Mục Vân có thể phát huy ra thực lực có hạn, thế nhưng hắn dù sao cũng là Vũ Tiên cảnh bát trọng, không ăn không uống căn bản không có vấn đề, chỉ bất quá không ăn không uống, Mục Vân sợ dọa mẹ con hai người.
- Đến rồi!
Đứng dậy nhìn Lâm di cùng Ngưu Oa, Mục Vân mỉm cười.
- Thế nào?
Nhìn Ngưu Oa, Mục Vân hỏi.
- Hổ Bộ Long Hành quyền, thật rất huyền diệu, cửu thức mà bây giờ ta chỉ học hội tam thức, hắc hắc...
- Tam thức? Không tệ!
- Ừm, ta cảm giác nuốt vào Thanh Nguyên Đan, gần đây có thể sẽ lần nữa đột phá!
Ngưu Oa ha ha cười nói.
Lần nữa đột phá!
Đó chính là Linh Huyệt cảnh tam trọng.
- Khoan đắc ý!
Mẫu thân Ngưu Oa bĩu môi nói:
- Nếu không phải Mục Vân, ngươi còn vây ở Linh Huyệt nhất trọng đây.
- Nương...
- Lâm di nói lời này sai rồi.
Mục Vân cười nói:
- Thật ra thiên phú Ngưu Oa không tồi, bất quá, ta cảm giác có lẽ hắn bái nhập đến Tiên Nham các sẽ càng thêm phù hợp.
- Hắc hắc... Ngay từ đầu chỉ nghĩ có thể bái nhập bất kỳ một cái nào trong ngũ đại thế lực đều xem như không tầm thường, không nghĩ nhiều như vậy, được rồi, hiện tại thời gian cũng không đủ chúng ta đi Tiên Nham các, mà Vân ca ngươi có thiên phú mạnh về hỏa thuộc tính, đi với ta tới Tiên nham các, không có đất dụng võ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận